Buổi trưa hôm đó, khi rời khỏi phòng thí nghiệm trong bệnh viện, Lục Minh Quang trông thấy Lục Minh Lương ôm một đống đồ lớn bước tới.
Lục Minh Lương vừa đi vừa gọi: "Em trai, mau qua đỡ anh một tay!"
Lục Minh Quang nhướng mày nhìn đống đồ trong tay anh trai: khăn tay, túi hương, giày, găng tay, sách vở, thậm chí còn có cả... đá?
Cậu cau mày: "Cái gì đây?"
Lục Minh Lương bật cười: "Còn không phải do em sao? Tất cả đều là quà từ những người theo đuổi em đó!"
Khóe mắt Lục Minh Quang hơi co giật: "Anh không nói với họ rằng em mới mười bốn tuổi à?"
Con mẹ nó, em vẫn còn là trẻ con đấy!
Lục Minh Lương đặt đống đồ lên băng ghế dài cạnh bức tường, nhưng vì quá nhiều, một nửa số đồ rơi xuống đất lạch cạch. Cậu lau mồ hôi, thản nhiên nói: "Em học đại học, dáng người lại cao hơn bạn cùng tuổi, vẻ mặt còn nghiêm nghị như ông cụ. Trong mắt họ, em ít nhất cũng phải hai tư rồi."
Nói rồi, cậu khoác tay lên vai Lục Minh Quang, hào hứng rủ rê: "Đi thôi, đi chơi bóng rổ nào! Anh tìm đủ người rồi."
Lục Minh Quang liếc nhìn anh trai: "Không phải mọi người về thành phố cả rồi sao?"
Lục Minh Lương nhún vai: "Cũng không phải tất cả. Thật ra, rất nhiều người chọn ở lại. Chỗ này của chúng ta tốt biết bao, núi tốt, nước tốt, người tốt, đồ ăn cũng không tệ. Hơn nữa, về thành phố chưa chắc đã dễ dàng tìm được công việc tốt."
Năm ngoái, khi kỳ thi đại học được khôi phục, phần lớn thanh niên trí thức đều tham gia thi cử. Một số người không thi thì cố gắng tìm đường về thành phố, nhờ vả quan hệ để chuyển hộ khẩu. Sau khi về, họ phải lo sắp xếp công việc, cuộc sống không hề dễ dàng.
Nhưng cũng có không ít người bằng lòng ở lại thị trấn Ngũ Liễu. Các công xưởng nơi đây ngày càng mở rộng, nhu cầu lao động có văn hóa ngày càng cao. Quan trọng nhất là môi trường làm việc khá nhẹ nhàng, không có chuyện đấu đá, nịnh bợ hay gây khó dễ cho nhau. Ở đây, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.
Ngoại trừ việc không phải là thành phố lớn, thị trấn Ngũ Liễu có mọi thứ: đồ ăn ngon, môi trường tốt, cuộc sống đơn giản. Những thanh niên trí thức không giỏi giao tiếp cũng cảm thấy thoải mái hơn khi sống tại đây.
Lục Minh Quang chậm rãi nói: "Không đến vài năm nữa, nơi này cũng sẽ trở nên náo nhiệt như thành phố thôi. Chỉ cần giao thông phát triển, có thứ thu hút con người, thì không có nơi nào là hoang vắng cả."
Lục Minh Lương không hứng thú với những chuyện đó lắm, cậu vỗ vai em trai: "Được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện xa xôi nữa. Đi chơi bóng rổ đi!"
Lục Minh Quang lắc đầu: "Không chơi. Mẹ em đâu?"
Lục Minh Lương nghĩ một lúc rồi đáp: "Thím ba đang giúp vài thanh niên trí thức làm thủ tục về thành phố. Có một số người làm việc rất tốt, thành tích cũng ổn, thím ba nói sẽ viết thư giới thiệu cho họ. Như vậy, khi về thành phố, họ cũng dễ sắp xếp công việc hơn."
Cậu thở dài: "Thực ra, nếu là anh, anh sẽ chọn ở lại đây. Chăm chỉ làm việc ở đây cũng tốt, về thành phố làm gì cho phiền phức?"
"Anh cứ đi chơi bóng đi, em qua xem sao."
Nói rồi, Lục Minh Quang rảo bước đến văn phòng của Lâm Uyển.