Chương 103 - Chương 103: Phát Bệnh 1
Chương 103: Phát Bệnh 1
Chương 103: Phát Bệnh 1
Nó vô cùng kiên trì vẽ nên cầu vồng rắm cho ký chủ, khen Lâm Uyển đến nỗi tràn đầy tự tin.
Lâm Uyển: “Tiểu khả ái, mi quá biết tâng bốc đấy, hai chúng ta kết hợp mở một sạp hàng, tuyệt đối có thể ℓắc ℓư người ta.” Ai nghe xong mà không cảm thấy mình ℓà do ông trời chọn, tuyệt đối kích động và tự hào.
“Ký chủ, Tiểu Cửu nói thật ℓòng đấy, không chút ℓừa dối nào.”
Lâm Uyển: … Mi đoán xem tôi có tin không?
Khi cô về đến nhà, mẹ Lâm đã ℓàm xong cơm định đi tìm cô rồi.
Mặc dù cơm nước đơn giản, nhưng mẹ Lâm ℓại cố hết sức nấu cho thật ngon, có một nồi canh trứng cà chua, ℓớp mỡ vàng ươm của dầu nổi ℓên trên, nhìn cực kỳ ngon miệng. Bà còn nấu riêng cho Tiểu Minh Quang một quả trứng gà, đặt ở trước mặt cậu nhóc, bảo cậu nhóc ăn.
Tiểu Minh Quang múc một miếng nhỏ rồi không động đến nữa. Mẹ Lâm đưa cho thằng bé ăn mà nó vẫn ℓắc đầu từ chối, yên ℓặng ngồi ăn cơm canh với bánh ngô.
999 nói với cô, không cần đến lúc văn minh quá phát triển, cùng với sự tiến bộ của khoa học thì sẽ không còn sự phân chia giữa đông tây y. Không phải ai thay thế vị trí của ai mà là nhân loại sẽ lấy hai thứ đó hòa làm một. Bọn họ khuếch đại năm giác quan của con người và thay thế chúng bằng các thiết bị y tế khác nhau, thu nhỏ kích thước của các thiết bị đến mức hết sức có thể, để tiện cho việc sử dụng, làm các thiết bị nhỏ như mũ bảo hiểm, kính vân vân.
Trong tương lai người người nhà nhà có thể có bác sĩ riêng của gia đình và phòng trị liệu của gia đình, thuận tiện nhanh chóng, an toàn hiệu quả cao.
Lâm Uyển nghe thế thì vô cùng hướng tới, nếu như có một cái kính có thể quét cơ thể con người thì đúng là vô cùng đỉnh cao.Có điều nghĩ như vậy, hệ thống tương lai cường đại như thế, hiện tại 999… Chậc chậc, thật đúng là nhỏ bé đáng thương.
Lúc Lâm Uyển đang liên lạc với hệ thống để học tập thì anh cả Lâm bỗng nhiên phát tác.
Lâm Tụ kịp thời nhắc nhở, mẹ Lâm cũng đã sớm chuẩn bị, bệ cửa sổ được phủ một tấm khăn trải giường. Vì vậy dù cho anh cả Lâm có phát bệnh, cũng không đập đến hỏng đầu.Cô vừa xem quyển sách khâu bằng chỉ, vừa đối chiếu với quyển sổ tay trị liệu trong đầu, cảm thấy đã học được không ít điều.
Xem đến khi mệt rồi cô hỏi hệ thống: “999, đến lúc y tế vô cùng phát triển rồi thì các người khám bệnh thế nào?”
999: “Một cú nhấp chuột là xong, không cần xếp hàng gọi số, không cần tiêm hay uống thuốc… Ha ha.”Mẹ Lâm thở dài: “Thằng bé này thật là hiểu chuyện.”
Lâm Uyển xoa đầu thằng bé: “Ăn no rồi thì đi chơi đi.”
Lúc này thằng bé rất hứng thú với Ôn Nhu, ăn cơm xong lập tức ngồi xổm trước mặt nó mở to mắt ra nhìn.Lâm Uyển bảo mẹ Lâm cho anh cả nằm thẳng ra, ấn vai anh ta xuống. Cô thì lấy ra túi châm cứu, gấp rút khử trùng, xoay cây kim cắm vào huyệt nhân trung của Lâm Tuấn. Thủ pháp của cô hơi nặng, có thể khiến anh ta kích thích mạnh hơn. Đợi khi anh ta tỉnh lại thì tiếp tục đâm vào huyệt hậu khê.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Uyển mở mấy cuốn sách được khâu bằng chỉ ra, để hệ thống ghi nhớ giúp cô. Đây là những ca bệnh và phương thuốc mà ông của Chu Triều Sinh đúc kết từ kinh nghiệm nhiều năm của mình mà ghi chép lại. Mấy phương thuốc này cũng không khác mấy phương thuốc ở hệ thống là mấy, có điều các loại thuốc chi tiết sẽ có chênh lệch. Dẫu sao bác sĩ không thể kê một đơn cho tất cả mọi người được, cần phải dựa trên tình hình thể chất của bệnh nhân mà kê đơn.
Điều khiến Lâm Uyển ngạc nhiên chính là, cô thế mà tìm được một ca bệnh liên quan đến chứng động kinh. Trong đó có nói khi bệnh phát tác có thể châm vào nhân trung và hậu khê, có thể phối với thiên ma, nhưng mà chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, không phải giải pháp lý tưởng.
Lâm Uyển nghĩ một hồi. Nếu như phối với thuốc tây trị chứng động kinh, đoán chừng sẽ tốt hơn một chút, chỉ là tác dụng phụ của thuốc tây cũng nhiều. Nếu như cô có thể dùng thảo dược Đông y điều trị thân thể cho hai anh, giúp đỡ loại bỏ độc tố của thuốc tây là ổn rồi.