Chương 104 - Chương 104: Phát Bệnh 2
Chương 104: Phát Bệnh 2
Chương 104: Phát Bệnh 2
Uyển Uyển giỏi quá.
Anh ta không kìm chế được: “Anh, cho anh, châm.”
Lâm Uyển: “Anh hai, không thể châm bừa được, em mới học thôi, cần phải ℓuyện nhiều hơn nữa.”
Anh cả phát bệnh, cô bất đắc dĩ ℓắm mới thử. Nếu như không phát bệnh thì cô cũng không dám châm ℓinh tinh.
Lâm Tụ: “Anh, ℓấy anh, ℓuyện.” Anh ta sáp ℓại gần Lâm Uyển, nở nụ cười như một đứa trẻ.
Lâm Uyển ℓại âm thầm nghiên cứu với trợ ℓý nhỏ 999, dù sao cũng không có chỗ nào xấu, chỉ ℓà châm vào huyệt hậu khê của anh ta thôi. Bệnh của bọn họ nặng, thủ pháp của cô cũng hơi nặng, khiến cho anh ta cảm thấy tê dại.
Chẳng mấy chốc mà Lâm Tụ kêu gào: “Tê, chao ôi, tê…” Ngay ℓập tức, cô rút kim ra, mong chờ nhìn anh ta: “Anh hai, thế nào?” Lâm Tụ ℓắc đầu: “Anh thấy, có chút dễ chịu.” Có hiệu quả ℓàm dịu.
Đôi mắt mẹ Lâm ướt nhòe, bà vội vàng lau đi. Con gái thực sự thay đổi nhiều quá rồi. Trong lòng bà rất vui sướng, cho dù có trị khỏi hay không, ít nhất là châm cứu thế này khiến cho hai đứa con trai dịu lại và dễ chịu hơn một lúc, khiến hai đứa có hy vọng hơn.
Lâm Uyển nhìn anh cả, anh ta vừa mới phát tác, lúc này đang nằm, khẽ run rẩy, nhưng trạng thái tốt hơn trước đây.
Cô an ủi bọn họ: “Đợi uống thuốc rồi thì số lần phát tác sẽ thuyên giảm, bình thường sẽ không còn run rẩy không ngừng như thế này nữa.”
Bây giờ anh cả Lâm đã khá nghiêm trọng, những lần phát tác nặng thì tới tấp, lần phát tác nhỏ thì không ngừng, cứ hay run rẩy.Quan sát một hồi, Lâm Uyển cảm thấy không còn vấn đề gì nữa nên bảo các anh nghỉ ngơi đi. Cô lại gọi Tiểu Minh Quang tới ngủ trưa. Tiểu Minh Quang ngoan ngoãn đứng dậy, nắm lấy tay cô quay vào nhà, cởi giày ra rồi nằm trên giường đất. Dù chưa ngủ nhưng thằng bé đã nhắm mắt yên lặng.
Nhìn thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, trong lòng mẹ Lâm mềm nhũn, cầm lấy chiếc quạt hương bồ quạt cho Tiểu Minh Quang: “Thằng bé và con có duyên phận, lúc con còn nhỏ cũng ngoan như thế này.”
Lâm Uyển nhìn Tiểu Minh Quang. Không liên lạc được với người nhà thằng bé, thằng bé cũng không chịu nói chuyện, nội dung cốt truyện cũng không nhắc đến thân thế của thằng bé, cô đã coi thằng bé như người nhà của mình rồi.
Lâm Uyển lại xem sách một lúc nữa, định bụng viết thư cho bệnh viện mua ít thiên ma, cái đó có thể phối hợp với thuốc trị bệnh động kinh. Thiên ma phát triển tốt ở nơi cao hơn mực nước biển, bản địa không lấy được. Cô còn dạy mẹ Lâm mấy huyệt vị hay dùng, có chuyện hay không thì cứ xoa bóp cho các anh, lúc nào phát bệnh thì có mát-xa những chỗ đó cũng có thể làm thuyên giảm triệu chứng, rút ngắn thời gian phát tác.
Mẹ Lâm học hỏi vô cùng nghiêm túc.
Buổi chiều Lâm Uyển lại đưa mẹ Lâm đi thu xếp dược liệu, chọn ra những loại có dược tính tốt phơi khô để bảo quản, nhưng cái khác thì cô bảo 999 hấp thu hết dược tính, phơi khô làm củi để đốt.
Sau khi thu xếp xong một đống, Lâm Uyển đi tới phòng y tế trả lại quyển sách được khâu bằng chỉ cho Chu Triều Sinh.
Chu Triều Sinh: “Có phải là không hiểu không, có chữ nào không nhìn ra thì cứ hỏi tôi.”Lâm Uyển cười đáp: “Bác sĩ Chu cảm ơn anh đã cho tôi mượn, tôi xem xong rồi.”
Chu Triều Sinh tròn mắt: “Xong rồi?” Anh ta nhìn quyển sổ được khâu bằng chỉ trên bàn, mặc dù nét bút lông to, nhưng mà cô cũng đừng có chém gió như thế chứ. Cô nhận ra được mấy chữ này, cô xem xong rồi hả?
Lâm Uyển: “Có những chỗ giống với nội dung mà tôi tự học, tôi chủ yếu học mấy chỗ tôi chưa từng thấy. Quả thực rất có giá trị.”
Chu Triều Sinh liếc cô, vô cùng khó tin. Anh ta lật mấy trang sách, nhìn thấy mấy trang có liên quan đến chứng động kinh, suy nghĩ về việc hai anh trai của Lâm Uyển đều bị chứng bệnh này, cô nhất định là xem qua rồi, tiện đây muốn kiểm tra cô.