Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 233 - Chương 233: Nấu Chung

Chương 233: Nấu Chung
Chương 233: Nấu Chung
canvasa1b2330.pngĐợi đến ngày ℓạnh, nơi này còn có thể dùng ℓàm phòng tchứa đồ.

Bác sĩ Kim nhìn qua cười nói: “Không tệ.”

Anh ta cũng không để ý. Dẫu sao với tình trạng cơ thể của Lục Chính Đình thì muốn ℓàm cái gì cũng không phải chuyện dễ, hơn nrữa muốn dựng ℓán thì cần mấy ℓoại vật ℓiệu như gỗ, nhìn thì đơn giản nhưng trên thực tế ℓại rất phiền phức. Thời đại này, mỗi cây cỏ mỗi cành cây đều ℓà của nhà nước.

Lâm Uyển bày thức ăn xong thì gọi bọn họ vào ăn cơm.

Cô thấy chỗ này không có bồn nước, chậu rửa mặt thì để bên dưới, Lục Chính Đình muốn rửa mặt rửa tay rất không tiện. Cô bèn đi đến giặt khăn mặt đưa cho anh ℓau.

Lục Chính Đình thấy cô săn sóc mình như thế, trong ℓòng thấy ngọt ℓịm, khóe miệng không kìm nổi mà nhếch ℓên.

Lúc ăn cơm, bác sĩ Kim cầm ℓấy nửa bình rượu tới, anh ta cười nói: “Chúc mừng hai người đã chia nhà.” Anh ta ℓấy ba cái cốc uống trà, mỗi cốc rót một nửa.

Lục Chính Đình lau khóe miệng: “Cảm ơn.”

Lâm Uyển cười nói: “Uống vội thế làm gì.” Cô đặt cốc xuống, cầm bánh bột ngô đưa cho anh ăn.

Ăn cơm xong, Lâm Uyển chủ động thu dọn bát đũa rồi rửa.

Lục Chính Đình: “Để anh rửa bát.”
Lâm Uyển chỉ vào bậc cửa phòng bếp nhà bác sĩ Kim: “Anh không tiện, để em đi.”

Lục Chính Đình có chút thất thần nhìn bậc cửa, sau đó di chuyển xe lăn đến chỗ góc tường lấy viên đá.

Lâm Uyển nhìn thấy thế thì vội hỏi anh muốn làm gì.

Lục Chính Đình giải thích cho cô nghe: “Chúng ta dựng một cái bồn rửa ở đây đi.” Có bồn rửa, cô rửa mặt hay giặt quần áo đều không cần cúi người, anh cũng có thể ngồi trên xe lăn giúp cô rửa bát, giặt quần áo.
Lâm Uyển lập tức đi tới giúp anh.

Cô phát hiện ra Lục Chính Đình thực sự có tài, nếu như không phải tai và chân không tiện thì không biết anh đã có thể làm được bao nhiêu việc.

Lục Chính Đình không để cô động tay vào, anh tự mình ngồi trên một cái ghế thấp, xếp chồng mấy viên đá lên theo một góc độ nhất định, để cho phần phía dưới vững chắc. Sau đó xếp từng tầng từng tầng một, cuối cùng dùng một viên đá thật phẳng để lên là tốt nhất.

Lâm Uyển sợ tự anh đi tìm bàn đá, bèn ra hiệu để anh lát nữa nhờ Lục Chính Hành khiêng một khối đá đến, bảo anh đừng tự đi.
Nói mấy câu rồi bắt đầu ăn cơm.

Bác sĩ Kim ăn uống rất vui vẻ, liên tục khen Lâm Uyển nấu cơm ngon: “Mì cao lương vừa đắng vừa chát mà cô có thể tạo ra vị ngon thế, đúng là không dễ.”

Lâm Uyển cười đáp: “Bên trong có thêm chút bí đỏ, vị ngọt có thể trung hòa vị đắng và chát.”

Hơn nữa cô có cho thêm chút bột ngô, không phải toàn bộ đều là bột cao lương.
“Anh nhanh qua bên đại đội đi.” Cô chỉ về phía phòng kế toán của ban quản lý đại đội, ra hiệu cho anh đi làm việc, bây giờ đã đến giờ làm, công điểm, mấy chuyện vụn vặt trên sổ sách cũng có rất nhiều, công việc của anh cũng không ít.

Lục Chính Đình hiểu ý của cô: “Không sao, chút chuyện này làm chút là xong ấy mà.”

Anh tự có cách tính sổ sách, hơn nữa trước giờ chưa từng sai, còn nhanh hơn kế toán gảy bàn tính.


Anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen sáng ngời, như thể có cả ngàn lời muốn nói trong đó.

Trong lòng Lâm Uyển có chút hoảng, cô mím môi một cái rồi rót chỗ rượu còn lại vào trong cốc của anh: “Anh uống giúp em.”

Lục Chính Đình nhìn cốc rượu, sau đó cầm lên uống một hơi cạn sạch, rượu kém chất lượng vừa cay vừa sặc, anh bị sặc một cái.

Lâm Uyển vội vàng đi lấy nước lọc cho anh, bảo Lục Chính Đình uống một ngụm, sau đó vỗ lưng cho anh.
Bởi vì Lục Chính Đình không nghe thấy nên Kim Hướng Đông không nói chuyện với cô quá nhiều, tránh cho Lục Chính Đình thấy ngượng.

Cơm nước xong xuôi, Kim Hướng Đông tự rửa lấy bát của mình rồi nói với Lâm Uyển một tiếng, sau đó đi đến phòng y tế, dành không gian riêng cho hai vợ chồng họ. Người ta mới chuyển nhà, chắc chắn là vui lắm.

Lâm Uyển thấy Lục Chính Đình nắm cốc trong tay, cô cười rồi chạm cốc với anh.

Lục Chính Đình uống cạn cốc rượu, đôi mắt rất sáng, khóe mắt có chút đỏ, gương mặt trắng nõn cũng nhuộm một tầng đỏ ửng, vốn là gương mặt đẹp trai, lúc này lại thêm kinh người.





Bình Luận (0)
Comment