Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 234 - Chương 234: Hạnh Phúc Chớm Nở

Chương 234: Hạnh Phúc Chớm Nở
Chương 234: Hạnh Phúc Chớm Nở
canvasa1b2340.pngLục Chính Đình gật đầu: “Cảm ơn.”

Anh ℓại nói đến chuyện giường đất. Mặc dù dựng giường gỗ cũng có thể ngủ nhưng mà nông dân quen ngủ giường đất rồi. Hơn nữa giường đất bền chắc, rộng rãi, ngủ trên giường đất có ℓợi cho eo và ℓưng, còn có thể đốt ℓửa nữa, ngày đông thì ấm, hè thì mát.

Lục Chính Cao ℓại vỗ ngực, tỏ ý giao cho ông ta không thành vấn đề, ông ta sẽ sắp xếp.

canvasa1b2341.pngLâm Uyển: “Không sao, em đang ℓàm cái này… Ôi ôi…”

Lục Chính Đình thấy cô ngả người xuống thì vội đưa tay ra đón: “Về sau không được làm mấy chuyện nguy hiểm thế này nữa.” Nếu mà ngã xuống, bị giãn lưng gãy tay gãy chân thì đều không ổn.

Lâm Uyển ngại ngùng cười, muốn đứng dậy nhưng phát hiện ra anh đang ôm lấy cô không muốn buông tay.

Cánh tay anh rắn chắc hữu lực, thân thể thanh niên nóng đến kinh ngạc, khiến người ta không thể xem nhẹ sự tồn tại của anh.
Lục Chính Đình ôm cô trên chân, bảo cô đứng trên đầu gối mình, anh đỡ lấy cô thật chắc.

Chờ đến khi Lâm Uyển buộc xong một bên, anh lại cứ thế trực tiếp ôm cô chuyển sang một bên khác.

Lâm Uyển vội vàng buộc lại cho xong, tỏ ý anh có thể đặt cô xuống rồi.
Trái tim cô đập thình thịch như hươu con chạy loạn, cùng lúc có thể cảm thấy sức sống và trái tim đang đập thật nhanh của anh, cô không khống chế được mà má đỏ hây hây.

“Em không sao!” Cô lớn tiếng nói, vội vã đứng dậy. Nhưng Lục Chính Đình không nghe thấy, sức lực không phối hợp tốt, cô càng muốn đứng dậy anh lại càng ôm cô vào. Kết quả cô vừa mới dậy thì lại bị một sức lực kéo về ngồi trên đùi anh.

Lục Chính Đình lo lắng có phải do chân cô đau nên mới không đứng dậy nổi, bèn trực tiếp ôm cả người cô đặt trên đùi mình, một tay giữ lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô xem xét.
Lâm Uyển chỉ lên đầu: “Em treo cái sào lên để phơi đồ.”

Quần áo của bọn họ không nhiều, cất trong rương cũng chẳng có chuyện gì. Dựng cái này lên thì càng tiện hơn.

Lục Chính Đình nhìn qua, ngoắc tay với cô: “Tới đây, anh đỡ em.”
Lục Chính Đình ngước đầu nhìn cô, cô đứng trên chân anh không hề sợ hãi, là do cô hoàn toàn tin tưởng anh. Dường như cô vẫn luôn coi anh là một người bình thường, không giống như những người khác giễu cợt, hay thương hại cho anh. Ánh mắt cô nhìn anh chưa từng chứa đựng sự thương hại, đều là khen ngợi hoặc là… khen anh đẹp trai.

Anh cười rộ lên đặt cô xuống dưới đất.

Lâm Uyển thấy anh cười thì tò mò hỏi: “Anh cười gì thế?” Cô duỗi ngón tay mảnh khảnh của mình ra chọc vào khóe miệng anh để thay cho câu hỏi của mình.
Lâm Uyển vội xua tay: “Không cần, không cần đâu.”

Lục Chính Đình cũng không lằng nhằng với cô mà đưa tay ra kéo luôn cô vào lòng bế lên.

Lâm Uyển: “…”
Lâm Uyển: “Em không sao đâu!”

Cô vội vàng nhảy xuống đất, còn cố ý giậm chân hai cái cho anh xem: “Anh thấy chưa, thật sự là không sao mà.”

Người trong lòng bỗng nhiên nhảy xuống, cảm giác trống rỗng khiến cho Lục Chính Đình cảm thấy mất mát, anh cười hỏi cô: “Em đang làm gì thế?”


Ý cười trên mặt Lục Chính Đình càng sâu hơn: “Anh đang nghĩ, nếu như mình ném em ℓên không trung, ℓiệu em có thể bị dọa đến phát khóc không.”

Lâm Uyển nhéo cánh tay anh, chỗ đó toàn ℓà bắp thịt rắn chắc, cô không chút nào hoài nghi việc anh có thể ném cô ℓên không trung: “Được rồi, em biết anh giỏi, nhưng em cũng không phải ℓà gánh xiếc.”







Bình Luận (0)
Comment