Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 243 - Chương 243: Phản Kháng 1

Chương 243: Phản Kháng 1
Chương 243: Phản Kháng 1
canvasa1b2430.pngMẹ Lrâm giục Lâm Uyển mau đi, đừng quan tâm bà ta, về sau này cũng không cần tới cửa thăm hỏi gì cả, mấy người hàng xóm cũng sẽ không hiểu ℓầm con gái bà.

Bà Lục còn tưởng rằng mọi người sợ bà ta, càng thêm đắc ý phách ℓối: “Hừ, một đám trứng rùa chết rụt đầu rụt cổ, trong nhà các người không đủ chuyện chạy đến nhà tôi ℓên mặt hóng cái gì, các người thử bước một chân vào cửa xem, tôi không cầm đế giày phi nát mặt các người ℓà không nể mặt…”

Bà ta mắng đến cực kỳ hưng phấn, mà Tiểu Minh Quang trốn trong đống cỏ khô ăn bắp ngô ℓập tức trợn mắt tròn xoe, cậu bé phồng má nắm chặt nắm đấm nhỏ rồi chợt đấm vào mông bà Lục.

canvasa1b2431.pngNhìn thấy bà ta ngã dưới đất, Tiểu Minh Quang từ trước đến nay yên tĩnh nhu thuận đột nhiên như biến thành một con sói con vừa dữ vừa hận, nhấc chân đạp ℓên mặt bà Lục.

Hai đứa trẻ mặc dù nhỏ nhưng thân thể linh hoạt, giống như nhảy ô né tránh móng vuốt của bà ta và đập mạnh vào mặt với tay của bà ta.

Lục Minh Lương: “Mụ già chết tiệt, ai bảo bà đánh mẹ tôi!” Giẫm chết bà, đuổi theo đá bà!

Hàng xóm xung quanh đều sửng sờ, làm sao cũng không ngờ tới hai đứa nhỏ lại có thể lợi hại như vậy.

Đứa nhóc tám chín tuổi cũng chỉ tầm thế.
Tôi giẫm, tôi đạp, tôi đuổi theo đá...

Cho bà dám mắng mẹ tôi, tôi đạp chết bà!

Lục Minh Lương do dự nửa giây cũng gia nhập đội ngũ giẫm mặt.

Bà Lục không kịp đề phòng ngã sấp xuống, ngã rơi lập tức không đứng dậy được, chỉ có thể hươ hươ cánh tay bắt lấy hai anh em.
“Mả mẹ nó... A ――”

Bà ta còn chưa mắng xong miệng đã bị Tiểu Minh Quang đá một cú đau điếng.

Trong đầu cậu bé toàn là bà Lục nói muốn cầm đế giày đánh lên mặt mẹ cậu.

Tôi để bà đánh.
Bà Lục tức giận đến suýt nữa tắt thở, cút mẹ mày đi mà đùa.

Lục Chính Đình cái gì cũng mặc kệ, chào hỏi xong cùng mẹ Lâm và Lâm Uyển trở về.

Cuối cùng, mẹ Lâm ôm Tiểu Minh Quang, Lâm Uyển cõng Lục Minh Lương, Lục Chính Đình tự đẩy xe lăn, cả nhà rời đi như không có gì xảy ra.

Mấy bà lão xung quanh cũng giải tán, để lại Lục Tâm Liên ở ở đó vừa khóc vừa mắng.


Lâm Uyển cõng Lục Minh Lương, cô để mẹ Lâm dẫn tiểu Minh Quang đi phòng y tế trước, cô và Lục Chính Đình đi đại đội một chuyến.

Lúc này mấy người Lục Trường Phát đã tan làm trở về, nhìn thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình bèn chào hỏi với bọn họ.

Lâm Uyển thả Lục Minh Lương lên bàn, bảo cậu bé nằm úp sấp xuống cho các ông xem: “Các bác mọi người nhìn thử xem, cô út nói là đùa với thằng bé, lại đùa thành như vậy đấy.”
Nhưng bọn họ lại không biết Lục Minh Lương bị đánh nhiều đương nhiên là có thủ đoạn.

Lục Tâm Liên ở trong phòng nghe thấy động tĩnh không đúng lắm vội vàng chạy ra, thấy mẹ cô ta nằm trên mặt đất, đầu đầy cỏ và bùn đất, cái mũi còn chảy máu.

“Mẹ ――” Cô ta quát to một tiếng bổ nhào qua.

Bà Lục: “Viên viên, bọn họ đánh mẹ, đạp lên mặt mẹ ――”
Lục Tâm Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Uyển, cô dám đánh mẹ tôi, tôi sẽ đi đại đội kiện cô! Bắt cô ngồi tù!”

Lâm Uyển lạnh lùng nhìn cô ta: “Đôi mắt cô vô dụng như vậy thì đi hiến cho người ta đi, con mắt nào của cô thấy tôi đánh mẹ cô?”

Mấy bà lão khác cũng vội vàng nói không có chuyện như vậy: “Chúng tôi ở đây nãy giờ, bác sĩ Lâm có làm cái gì đâu.”

Lục Chính Đình: “Không ai đánh bà ta cả, là bà ta đang đùa với mấy đứa nhỏ thôi.”


Nếu Lục Tâm Liên đến cáo trạng, ai đó đụng bà cụ té ngã, thì bảo ℓà bà ta đánh đứa nhỏ mệt nên vậy.

Ai cũng không vu vạ được!





Bình Luận (0)
Comment