Chương 244 - Chương 244: Phản Kháng 2
Chương 244: Phản Kháng 2
Chương 244: Phản Kháng 2
Lâm Uyển nhíu mày, hỏi cậu bé: “Minh Lương, cha cháu đánh mẹ cháu sao?”
Cô từng hỏi chị dâu hai, chị dâu hai nói ban ngày anh cả Lục ℓàm việc, ℓúc ăn cơm ông Lục và anh hai đều ở đó, không cho phép anh ta đánh chị dâu cả, chưa từng thấy anh ta đánh.
Đó chính ℓà chuyện khi đóng cửa ℓại.
Nước mắt của Lục Minh Lương càng ℓau càng nhiều: “Mụ phù thủy già đó cũng đánh, chê mẹ cháu không may giày cho mụ phù thủy nhỏ.” Cậu bé ℓau mắt oa oa khóc: “Cha cháu ℓà đồ khốn, các ông bắt ông ta đi, ông ta dùng chăn quấn mẹ cháu rồi đánh, còn không cho phép mẹ ℓên bàn ăn cơm.”
Khi bị đánh, Lục Minh Lương không khóc, bây giờ ℓập tức khôi phục bản tính của trẻ con, oa oa khóc ℓớn.
Chuyện này cũng không khó ℓý giải.
Bà Lục vốn ở nhà đã giống một gia trưởng cổ hủ nói một không nói hai, bị Lâm Uyển áp chế ℓâu như vậy không kiếm được người đánh, bứt rứt đến mức bà ta khó chịu.
Buổi tối tất cả mọi người lên giường ngủ, anh ta lén đánh vợ, người khác có thể làm gì sao?
Anh ta còn tưởng rằng người khác không biết, cũng không đề phòng mấy đứa nhỏ. Lục Minh Lương còn nhỏ, có một số việc cậu bé không hiểu, nhưng bà Lục và Lục Tâm Liên cáo trạng với cha cậu bé, chuyện buổi tối cha cậu bé đánh mẹ cậu bé cậu bé có gì không hiểu?
Lục Trường Phát nghe thấy cũng tức giận: “Thật sự là đồ khốn! Thật sự không được, để chủ nhiệm Hội Phụ nữ đi nói với cậu ta thử xem.”
Nói rõ ràng rồi, Lâm Uyển bảo Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang đi tìm bà ngoại chơi.Bây giờ không dễ dàng gì mới tách Lâm Uyển ra ngoài, đối với các bà mà nói không khác gì đoạt lại trận địa, hiển nhiên muốn ra oai một chút.
Chị dâu hai Lục không chịu bọn họ ức hiếp, các bà mắng cô ta lập tức mắng lại, các bà muốn đánh cô ta lập tức đánh trả, những đòn chính diện của bọn họ không có phần thắng, chỉ có thể xúi giục anh hai Lục đánh.
Nhưng anh hai Lục tuy rằng hiếu thuận yếu đuối, cũng không chịu xúi giục mà đánh vợ.
Cho nên bọn họ chỉ đành tóm lấy chị dâu cả Lục để ức hiếp.Cô nói với Lục Trường Phát: “Bác, chủ nhiệm Hội Phụ nữ cũng không có tác dụng. Bác không cho anh ta đánh anh ta sẽ không đánh sao? Anh ta cảm thấy đánh vợ con mình là chuyện đúng lẽ hợp tình.”
Nếu không thì những tên cờ bạc kia vì sao sẽ thế chấp vợ con của mình chứ, thua hết rồi thì thua cả vợ con sao?
Anh ta có tư cách gì?
Còn không phải bởi vì ước định mà thành, đều nghĩ rằng vợ con là vật sở hữu riêng của anh ta sao?
Ông Lục bảo bọn họ yên tĩnh sống thật tốt, Lục Chính Kỳ cũng không cho bọn họ bắt nạt chị dâu cả, nhưng buổi sáng chị dâu cả Lục đang nấu cơm thu dọn bát rửa chén, đi làm trễ một chút, buổi trưa, buổi tối còn phải vội vàng trở về nấu cơm, khi đó những người đàn ông còn chưa về nhà.
Bọn họ sẽ nhân cơ hội này ức hiếp cô ta, nếu cô ta dám phản kháng, bọn họ tìm anh cả Lục cáo trạng.
Anh cả Lục cũng mặc kệ lúc nào, chỉ cần mẹ và em gái cáo trạng, giơ tay đánh ngay.
Nếu ông Lục, anh hai Lục hoặc là Lục Chính Kỳ ở nhà, cũng không cho phép anh ta đánh chị dâu cả, vậy buổi tối anh ta sẽ đóng cửa lại để đánh vợ.Lục Trường Phát thở dài, chuyện này ông ta cũng không dễ làm, dù sao ở nông thôn chuyện này thật đúng là không ít.
Mẹ chồng đánh con dâu, cha mẹ đánh con gái, chồng đánh vợ, con dâu ngược đãi mẹ chồng, vợ đánh chồng…
Người khác ông ta không tiện quản.
Lâm Uyển thấy ông ta hữu tâm vô lực, nói: “Bác, bác nói cô út nhà cháu đi, tuy rằng cha với anh đau lòng cô ta không cho cô ta làm việc. Nhưng đại đội chúng ta dù sao cũng không thể nuôi kẻ rảnh rỗi đúng không? Một người lao động một phần đồ ăn. Bọn họ không cho cô ta làm việc, lại đưa đồ ăn của mình cho cô ta ăn, bọn họ không có sức lực không thể chậm trễ thu hoạch vụ thu, như vậy có thể được không?”