Chương 531 - Chương 531: Chăm Bà Đẻ 1
Chương 531: Chăm Bà Đẻ 1
Chương 531: Chăm Bà Đẻ 1
Tiểu Minh Quang nghiêm túc nói: “Mẹ, sao mà tụi con trốn học được? Tụi con xin phép giáo viên rồi đó, xin về chăm sóc người ở cữ.”
Lục Minh Lương cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Uyển: Cảm ơn, bớt ℓấy tôi ra để viện cớ giùm!
…………
Hai đứa nhỏ này thân hình không ℓớn, nhưng ℓại ℓà quỷ thành tinh, người bình thường không phải ℓà đối thủ của tụi nó, không cẩn thận sẽ bị hai cậu nhóc cho vào bẫy.
Cô cười nói: “Hai đứa muốn chăm sóc người ở cữ thì cũng được, tã ℓót của em trai hai đứa giặt nhé?”
Lục Minh Lương: “Thím ba, cháu giặt.”
Tiểu Minh Quang: “Mẹ, mẹ còn muốn ăn gì nữa không? Con hát một bài cho mẹ nghe nhé?”
Lâm Uyển: “Con đọc bài khóa cho mẹ nghe đi.” Cô lại muốn nghe xem rốt cuộc vì sao cậu nhóc cũng không muốn đi học.
Tiểu Minh Quang cũng không cần dùng đến sách giáo khoa, trực tiếp đọc thuộc bài khóa cho Lâm Uyển nghe, một bài nối tiếp một bài, vô cùng trôi chảy, còn xen lẫn cảm xúc, đọc xong cả những bài văn mà phải đến lớp lớp 10 mình mới học đến.
“Mẹ, mẹ muốn nghe gì nữa? Một đồng bạc đô la rất thú vị, để chúng ta không quên những ngày tháng đau khổ, khắc ghi mối thù đổ máu và nước mắt.”Lúc Lâm Uyển nhìn thằng bé đọc thuộc thì khuôn mặt Lục Minh Lương mờ mịt, hiển nhiên là chẳng biết c gì. Xem ra quả thực Tiểu Minh Quang học hành không tồi, học thuộc hết cả quyển sách tiểu học rồi. Chủ yếu là bây giờ bọn trẻ không có gì hay để học, tiểu học thì chỉ học văn và toán thôi, hoạt động ngoại khóa thì là hát bài hát cách mạng, nhảy thì nhảy những điệu nhảy cách mạng, ngoài ra thì có giáo viên đưa đi lao động, vậy nên muốn có nhiều thứ thú vị thì thực sự là không thể.
“Con học văn của cấp 3 ở đâu thế?” Lâm Uyển có chút hiếu kỳ.
Tiểu Minh Quang: “Mấy người giáo viên đọc qua, con nghe thấy là thuộc.” Cơ sở của môn ngữ văn là đọc bài khóa để ra chữ mới, học thuộc bài văn để viết chữ, rồi tạo thành câu để viết đoạn.
Hiện tại mọi người đều cảm thấy đi học không có tương lai, học xong thì cũng về nhà làm ruộng, biết chữ cũng chỉ là để cho mắt không mù mà thôi. Đặc biệt là những thanh niên tri thức bị ép về quê kia, gián đoạn việc học, bọn họ càng thêm tinh thần sa sút, đứng trước mặt bọn nhỏ nói việc học không mang lại tác dụng gì hết.
Chỉ là Lâm Uyển không thể nói cho bọn họ rằng mấy người cần phải học hành cho tốt để sau này thi vào đại học.
Lâm Uyển gật đầu: “Hai đứa kể mẹ nghe chuyện cười đi, mẹ ở nhà chán thật đấy.”
Kể chuyện cười? Có thể chứ!Lâm Uyển nghĩ một hồi, Tuấn Tuấn ngoan ngoãn không hề quấy khóc, cô có sữa mẹ không cần pha sữa bột nữa, ngoài việc giặt tã lót thì không còn chuyện gì có thể làm nữa. Vậy nên, lẽ nào cô lại hết cách để chèn ép hai đứa này? Cô tựa vào chăn, liếc mắt nhìn hai anh em đang cười híp mắt.
Bộ não của hai đứa này nhảy số rất nhanh, Lục Minh Lương lập tức đi rót nước cho Lâm Uyển: “Thím ba, thím uống chút nước ấm.”
Tiểu Minh Quang thì mang bánh ngọt đến: “Mẹ, mẹ ăn miếng bánh trứng gà đi, mẹ còn muốn ăn gì nữa, con và anh sẽ làm cho mẹ có được không?”
Nhìn hai đứa như vậy, Lâm Uyển lại không muốn nói gì nữa, có điều chuyện trốn học vẫn không phải là chuyện gì tốt đẹp.Lục Minh Lương lập tức kể lại chuyện mấy nhà trong thôn mà cậu bé hóng hớt được cho Lâm Uyển nghe. Mẹ chồng và con dâu nhà ai đánh nhau, chị em dâu nhà ai đánh nhau, hai vợ chồng nhà nào đánh nhau, nhà ai đánh con: “Thím ba, về sau Vương Đại Trụ đến nhà cha vợ uống rượu, không trả tiền nhưng uống liên tục không thôi, lúc trở về anh ta say khướt, đụng vào trên cây còn nói với người ta, người anh em cùng đến nhà cha vợ tôi uống rượu đi? Uống ở đâu ư?” Sau đó một cơn gió thổi qua, anh ta tưởng rằng có người đẩy anh ta, anh ta ngã rầm một cái vào trong hố phân ủ bên cạnh, vừa ngã vừa kêu: “Đủ rồi, đủ rồi, rượu này tuyệt diệu!”
Lúc thằng bé kể thì hết sức nhẫn nhịn để không cười, Tiểu Minh Quang ngồi bên cạnh thì đã cười lăn cười bò.
Lâm Uyển: “…”
Cô cúi đầu lấy hộp bánh trứng gà, bỗng nhiên không muốn ăn nữa.