Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ ( Dịch Full )

Chương 545 - Chương 545: Biết Ơn Mẹ

Chương 545: Biết Ơn Mẹ
Chương 545: Biết Ơn Mẹ
canvasa1b5450.pngTuấn Tuấn nhìn thấy đồ ăn bị bưng đi, nhếch miệng “Oa oa oa” khóc ℓên.

Lâm Uyển: “Cho nó nếm thử mùi vị.” Cô bèn ℓấy thìa nhỏ múc một ít nước cà chua cho nhóc ℓiếm ℓiếm.

Tuấn Tuấn há mồm nhanh chóng ngậm ℓấy thìa, bẹp bẹp miệng nhỏ, ăn đến híp mắt ℓại: “A ờ a nha…”

Còn muốn!

Lâm Uyển nhìn cậu bé thích như vậy bèn cho nhóc nếm thêm một ít, vậy mà cậu nhóc còn chưa vừa ℓòng, muốn gặm gặm thịt quả cà chua.

Cà chua trong vườn nhà mình vừa bóng vừa nhiều nước, hạt cát ℓi ti dính vào miệng khiến cậu bé cảm thấy rất thần kỳ, nhóc mấp máy cái miệng nhỏ rất siêng đòi ăn.

Lâm Uyển còn nói sợ ăn nhiều sẽ không tiêu hóa, một miếng cũng không chịu cho, ăn thêm một ít canh trứng gà, đợi ℓát nữa cho bú sữa thì gần như no đủ rồi.

Lâm Uyển buồn bực hỏi: “Bọn làm gì vậy?”

Nói xong cô nghĩ một chút là hiểu, bọn họ đây là sợ cô một đi không trở lại, làm cô không khỏi cười lên.

Có thể được người nhớ thương cũng là một chuyện rất tốt đẹp.
Tản bộ xong bước về nhà nghe radio, đọc sách, viết này nọ. Bởi vì trong nhà có điện cho nên ánh đèn sáng tỏ, đọc sách viết chữ đều không có gì khó khăn. Hai nhóc tì ở bên kia tự mình làm địa đồ ghép hình, hai nhóc dựa theo Lâm Uyển dạy, vẽ ra hình dạng của từng tỉnh sau đó dựa theo tỉ lệ cắt xuống, ghép từng khối lại với nhau ra một tấm bản đồ địa hình Hoa Quốc tiêu chuẩn.

Trò chơi này có thể rèn luyện rất nhiều phương diện cho bọn nhỏ, bọn nhỏ chơi cũng không mệt mà rất vui vẻ.

Lâm Uyển nghía qua ngó thử, Lục Minh Lương nói một câu cảm ơn thím ba. Lâm Uyển hỏi lại: “Ừ ừ người một nhà mà cảm ơn cái gì?”
Tiểu Minh Quang nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ muốn đi sao?”

Lâm Uyển lắc đầu: “Đi đâu chứ? Đương nhiên không đi rồi.”

Cô đã quyết định rồi, cô sẽ không đi học đại học công nông binh này, Khưu Thủy Anh đi học có thể tăng thêm kiến thức còn cô đi học chính là lãng phí thời gian, dù sao đại học công nông binh cũng không phải đại học chân chính. Có hai năm thời gian này, không bằng cô làm nhiều thêm một chuyện, sản xuất ra nhiều dược vật một chút, còn phải thành lập phòng nghiên cứu vắc xin, từ từ nghiên cứu vắc xin.
“Mẹ ơi, hôm nay lên lớp cô giáo còn nói chúng con cần phải biết ơn mẹ.” Tiểu Minh Quang áp cây bút chì lên gò má, cười hì hì nói.

Lâm Uyển: “Tại sao lại phải biết ơn mẹ?”

Giáo viên tiểu học này là một thanh niên có trình độ học vấn đến từ thành phố. Năm ngoái bị viêm ruột thừa không kịp đi bệnh viện huyện là Lâm Uyển cắt giúp cô ấy. Sau đó cả ngày cô ấy đều tâng bốc Lâm Uyển với đám học trò, Lâm Uyển cũng không biết gì.
Thật ra Tuấn Tuấn là một đứa bé thần kỳ, từ lúc sinh ra đến bây giờ nhóc chưa từng sinh bệnh, cũng không có hiện tượng ruột quặn đau khóc rống lên như những đứa nhỏ khác, đương nhiên cũng không có tiêu hóa không tốt rồi tiêu chảy.

Cơm nước xong xuôi, người một nhà ra ngoài tản bộ.

Không ít xã viên đến chào hỏi bọn họ, còn có người già trẻ em tặng cô cà chua, dưa leo các kiểu để ăn, trưng ra dáng vẻ lưu luyến không muốn xa rời, rất có tư thế nhìn một chút thiếu một mắt.
Cô phải trị liệu cho thật nhiều người bệnh, nhanh chóng nâng cao y thuật của mình, tích lũy càng nhiều giá trị y đức. Như vậy mới có thể làm cho hệ thống mở rộng phạm vi chữa trị, sau đó thu hoạch được càng nhiều công năng hơn.

Cô còn muốn chữa khỏi lỗ tai cho Lục Chính Đình, khống chế bệnh động kinh của các anh trai, giúp thật nhiều người giảm bớt ốm đau cực khổ.



Tiểu Minh Quang đáp: “Cô giáo nói bởi vì y thuật của mẹ rất tốt, lại ở trong đại đội của chúng ta cho nên đại đội của chúng ta mới mở được một viện y tế. Ông Cố tới tìm mẹ xem bệnh, đại đội của chúng ta lại được dẫn điện. Còn có nhang muỗi và các loại thuốc mỡ có thể kiếm tiền cải thiện sinh hoạt của xã viên. Bởi vì mẹ ở đây nên đại đội của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, nếu như mẹ đi thì đại đội nhất định sẽ không có chuyện tốt như vậy.”

Lục Minh Lương gật đầu: “Cô giáo bọn cháu còn nói, năng lực của thím ba cao siêu như vậy, thành phố lớn cũng muốn cướp thím.”

Lâm Uyển cười rộ: “Thì ra mẹ nổi tiếng như vậy sao. “




Bình Luận (0)
Comment