Chương 607: Phiên Ngoại 13
Chương 607: Phiên Ngoại 13
Anh chỉ ℓăn một cái trên đất đã đứng dậy, rồi ℓao thẳng tới một thanh niên còn đang ném đá ở bên đường.
“À… ra ℓà mày không muốn sống nữa!”
“Chạy mau, chạy mau!”
Anh ℓập tức đuổi theo phía sau thanh niên đó, mượn quán tính của đá mạnh một cước qua, bốp một tiếng, người đó trực tiếp ngã xuống, ℓăn vài vòng trên đất.
Có người đàn ông giắt dao giết lợn ở thắt lưng, nhưng chưa có cơ hội lấy ra đã ngã trên đất.
Bọn họ đều là mấy tên côn đồ, bình tường hoành hành ngang ngược ở trong thôn, vài tên côn đồ gom lại có thể kiểm soát một đoạn đường, chuyên môn cướp của người qua đường.
Những chiếc xe ngựa, xe trâu chở lương thực không che, đều bị bọn họ tính kế trộm lương thực, ngay cả lương thực nộp thuế cho công xã mà bọn họ cũng dám động vào.Bản lĩnh của bọn họ càng ngày càng lớn, còn chuyên môn bám vào xe lửa ở gần đường sắt, ném đồ đạc xuống.
Có lúc còn mai phục hai bên đường quốc lộ, chuyên môn cướp của xe tải vận chuyển hàng. Tài xế xe tải cần xuống xe ăn cơm và nghỉ ngơi trên đường, bọn họ sẽ nhân cơ hội này lẻn lên xe trốn ở trong đó trộm đồ.
Loại người như bọn họ, trước khi giải phóng trên cơ bản đều là tập trung thành đội đi ăn cướp, vào thời điểm vận động văn hóa, bọn họ cũng không muốn lao động tử tế để kiếm công điểm, mà lại kết bè kết phái làm tay đấm, hoặc là nhân cơ hội trà trộn vào ủy ban cách mạng bắt nạt xã viên, thậm chí còn uy hiếp cả cán bộ để đòi lợi ích.Khi Lục Chính Đình đáp xuống đất, thấy nơi này rải rác không ít đá, anh thuận tay nhặt một viên lên, ném về phía một thanh niên đang chạy, sau đó nhanh chóng quơ một viên khác lên.
Dù sao anh cũng từng đi lính, tuy rằng khác với binh chủng bình thường, nhưng vẫn phải học cách chiến đấu và bắn súng, vừa vặn anh nhắm mục tiêu vô cùng giỏi, bây giờ có thêm sức lực cộng vào, quả thực là như mở hack.
Hai tiếng “bốp bốp” vang lên, hai người đàn ông đó đã bị đập trúng lưng, lực đạo quá lớn khiến bọn họ ngã vật thành tiếng. Hai người ở bên đường đối diện thấy anh hung hãn như vậy, bọn họ cũng chẳng quan tâm gì nữa, mà trực tiếp quay người chạy trốn.…
“Chạy mau, chạy mau!”
Hai người khác vốn còn muốn đi lên giúp, nhưng thấy Lục Chính Đình hung hãn như vậy, cũng mặc kệ đồng bọn của mình, mà co giò chạy.Lúc này, xe Jeep đã hoàn toàn dừng lại, Lục Minh Quang và Lục Minh Lương cũng nhảy xuống xe, đuổi theo hai người đó.
Lục Chính Đình liếc mắt nhìn một cái rồi cũng không quan tâm nữa, anh cúi người rút dây gai thắt ống quần của người đàn ông, rồi trói hai tay anh ta ra sau, sau đó làm y như vậy với hai người còn lại, cuối cùng cột ba người bọn họ lại thành một chuỗi.
Hai người đàn ông đó bị viên đá to bằng nắm tay ném trúng lưng, khiến cho khí huyết cuồn cuộn, trong miệng toàn là vị sắt.Nhưng lúc đó bởi vì nguyên nhân chính sách, cho nên bọn họ chỉ dám hoành hành ở trong thôn.
Hai năm này thu hoạch tốt, lại thêm gần như hình thức công xã giải thể, tổ chức mới vẫn chưa ổn định, xuất hiện lỗ hổng trong công tác trị an, khiến cho vài tên côn đồ có suy nghĩ linh hoạt, không chịu làm việc đàng hoàng mà bắt đầu kinh doanh.
Lục Chính Đình cũng từng nghe nói đến sự tích của bọn họ, nhưng vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến qua, mà anh cũng chưa từng nghe nói có người dám cướp xe của chính phủ.
Xe Jeep hoặc ℓà của cơ quan cán bộ, hoặc ℓà xe của bộ đội, dân chúng bình thường cũng không có xe Jeep để ℓái, đám ℓưu manh thích nhất ℓà bắt nạt kẻ yếu, hiển nhiên sẽ không dám cứng đối cứng.
Ba tên côn đồ đi giày giải phóng màu vàng xanh, quần ℓàm bằng vải may đồ ℓao động, bên dưới dùng dây gai bó chân, trên ℓà áo khoác ngắn cũng bằng vải may đồ ℓao động nốt, ở giữa dùng thắt ℓưng thắt chặt ℓại. Cách ăn mặc này khiến bọn họ hoạt động thoải mái ℓại nhanh nhẹn không rườm rà, trông có vẻ ℓà người có kinh nghiệm.
Một tên bất ℓương trong số đó có vẻ mặt hung dữ, nhìn dáng vẻ đó ℓà vừa mới được thả khỏi nơi cải tạo ℓao động đây mà.