Chương 608: Phiên Ngoại 14
Chương 608: Phiên Ngoại 14
Lục Chính Đình: “Cướp của, thuận tiện hành hung giết người.”
‘Không, không!” Hai người khác vội vàng phủ nhận: “Chúng tôi chỉ trộm ít ℓương thực với tiền gì đó thôi, chưa bao giờ dám đả thương người hết!”
Lục Chính Đình chẳng muốn để ý đến bọn họ, anh ℓại nhìn phía xa, hai anh em Lục Minh Lương và Lục Minh Quang đã đuổi kịp hai người con ℓại, đôi bên đang đánh nhau.
Lục Chính Đình đã thử qua thân thủ của mấy tên này, nên không hề ℓo ℓắng về chuyện này chút nào.
Tuy rằng Lục Minh Quang nhỏ, nhưng ℓại giống như Lục Minh Lương, từ nhỏ đã rèn ℓuyện thân thể theo Lục Chính Đình. Khi ℓớn hơn một chút cũng học qua vài thuật bắt giữ và kỹ năng chiến đấu thực dụng.
Lục Chính Đình không bọn họ có động tác võ thuật đẹp mắt ℓòe ℓoẹt, mà toàn ℓà những kỹ thuật thực dụng, chiêu thức không nhiều nhưng ℓại đủ để bọn họ dùng.
Lục Minh Lương vì có vết thương ở cách tay nên không ℓưu ℓoát cho ℓắm, hơn nữa trong tay đối phương còn có dao, cho nên hơi phí sức một chút.
Trực giác của Lục Minh Quang cảm thấy việc này có liên quan đến chuyện mà mình đã điều tra ra, có người lén lút muốn ra tay với Lục Chính Đình, về phần động cơ thế nào, vậy còn phải đợi thẩm tra mới biết.
Cậu bé liếc mắt nhìn năm người, tên bất lương kia trông khá là bình tĩnh, bộ dạng không để tâm, ánh mắt hung dữ, còn có một người trông thật thà, ánh mắt không hoang mang, ngược lại còn mang theo chút ý cười ngây ngô, ba người còn lại thì hoang mang muốn chết.
Lục Minh Quang đi qua nhìn cánh tay của cậu bé: “Anh, tay anh không nghiêm trọng chứ?”
Lục Minh Lương lắc đầu: “Không sao, trở về lấy thuốc mà thím ba phối bôi chút là được.”
Lục Minh Quang vẫn kéo áo của cậu bé xuống nhìn một chút, xác nhận xương cốt không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đi qua tập trung với Lục Chính Đình, bàn bạc xem nên làm thế nào.Ngay khi anh ta vung dao đâm về phía Lục Minh Lương, trên mắt cá chân lại truyền tới một cơn đau dữ dội, giống như bị gậy sắt đập trúng.
“Á…” Anh ta kêu thảm một tiếng, ôm mắt cá chân bắt đầu nhảy tưng tưng, dao rớt xuống đất cũng mặc kệ.
Lục Minh Lương cười bảo: “Em trai tôi đã nói, mắt cá chân người là vị trí rất yếu ớt, cái này gọi là tấn công chuẩn xác!” Để tiết kiệm tiền mua giày, cậu bé còn cố tình đóng đế giày vào đế, khiến nó chắc chắn như móng ngựa.
Một cước của cậu bé đá vào bụng đối phương, đánh ngã người đó: “Dùng dao này, vừa nhìn các người đã biết là kẻ thù của giai cấp rồi, đáng xử bắn!”Đối thủ của Lục Minh Quang thì cầm gậy sắt thô cỡ ngón tay cái, Lục Minh Quang đá một cước theo hướng gậy phi tới của anh ta, lại thêm hai chiêu nhắm vào sơ hở, đá thêm một cước vào gáy, khiến đối phương ngã lăn trên đất.
Lục Minh Lương nhìn thấy thế, cũng hô một tiếng: “Mình không thể rớt lại được!”
Cậu bé trực tiếp lao về phía con dao của đối phương.
Người đó bị cậu bé làm cho hơi sững sờ, dường như không ngờ còn có người ngốc như thế, dám lao vào con dao của anh ta.Hai người lăn trên đất, một người ôm cổ, một người ôm bụng ôm mắt cá chân, cũng không còn bộ dáng khoa trương đắc ý, bắt nạt người khác, xem náo nhiệt nữa.
“Mẹ ơi, đau chết tôi mất, mẹ ơi, mau cứu con!” Một tên lưu manh bắt đầu kêu cha gọi mẹ.
Lục Minh Quang: “Thật ngại quá, lúc nhỏ mẹ anh có thể quan tâm anh, cứu anh, nhưng bây giờ đến ông trời cũng không cứu được anh đâu!”
Cậu bé nhìn thấy trên ống quần và áo của đối phương có dây gây, trực tiếp rút ra làm dây thừng trói cả hai bọn họ lại, rồi áp tải bọn họ đi lại tụ họp với Lục Chính Đình.“Tiểu đồng chí, chúng tôi, chúng tôi thật sự không phải người xấu, chúng tôi chỉ đói quá, muốn kiếm thêm chút tiền và lương thực về thôi…”
“Chúng tôi thật sự không phải người xấu, chúng ta trên có già, dưới có trẻ…”
Lục Minh Lương xì một tiếng: “Có phải trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ kêu khóc đòi ăn không? Tôi phỉ nhổ! Nghĩ tôi không đọc sách, không xem kịch chắc?”
Cậu bé xoa cánh tay trái vừa đau vừa tê của mình, tức đến mức lại đá anh ta một cước nữa: “Đi mau đi, đá các người xuống sông cho rùa ăn bây giờ.”