Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183:

Chương 183: Chương 183: Chương 183:
Trên đường nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, trong mắt mọi người đều viết đầy nghi hoặc, khu gia thuộc chỉ lớn như vậy, có những khuôn mặt nào thì mọi người không nói là đều quen biết nhưng ít nhiều cũng đều quen mắt, thế nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại vô cùng xa lạ.

Đây là họ hàng nhà nào vậy?

Mọi người không tiện trực tiếp tiến lên chặn người ta lại hỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lên lầu, sau đó đến trước cửa nhà Ngô đại tỷ.

Ngô đại tỷ nghe thấy tiếng gõ cửa, đang nấu cơm, nghe thấy tiếng gõ cửa liền vội bảo con ra mở cửa.

Kết quả đứa trẻ mở cửa ra, liền nhìn thấy một người chị xinh đẹp như tiên nữ, tay bưng hộp cơm đứng trước cửa, nhất thời nhìn ngây người.

"Chị ơi, chị là ai vậy?"

Nhà Ngô đại tỷ có hai đứa con trai, một đứa bảy tuổi, một đứa bốn tuổi, hai đứa trẻ đều có khuôn mặt bụ bẫm, vô cùng đáng yêu.

Đỗ Minh Nguyệt cười với chúng, sau đó nói: "Chào các em, chị tên là Đỗ Minh Nguyệt, các em có thể gọi chị là chị Minh Nguyệt, chị đến tìm mẹ các em, các em có thể giúp chị gọi mẹ ra được không?"

Đứa lớn nghe xong, lập tức quay người đi về phía bếp, vừa đi vừa hét lớn: "Mẹ ơi, có một chị tên Minh Nguyệt tìm mẹ kìa!"

Đứa nhỏ vẫn đứng ở cửa, mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt chăm chú, đồng thời mũi khẽ động, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm nồng, mùi thơm này tỏa ra từ hộp cơm trong tay Đỗ Minh Nguyệt!

Đỗ Minh Nguyệt thấy đứa trẻ thèm thuồng thì liền muốn cười, vừa định trêu chọc nó thì Ngô đại tỷ đã nhanh chóng đi ra.

"Ôi, Minh Nguyệt, sao em lại đến đây?"

Ngô đại tỷ vẫn cầm xẻng xào trong tay, nhìn là biết trong nồi vẫn đang xào thức ăn.

Đỗ Minh Nguyệt cũng không làm chậm trễ cô ấy, trực tiếp nhét hộp cơm có đậy nắp vào tay cô ấy, nhanh chóng nói: "Ngô đại tỷ, em làm chút đồ ăn mang đến cho chị, coi như là thêm món ăn, không phải đồ quý giá gì đâu, mọi người ăn tạm thôi, cơm trong nhà em cũng đang nấu, em đi trước đây."

Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt không cho Ngô đại tỷ thời gian từ chối, trực tiếp quay người rời đi.

Ngô đại tỷ ngẩn người, vừa định đuổi theo thì nồi trong bếp vẫn đang bận, căn bản không đi được!

Cuối cùng cô ấy chỉ có thể dậm chân, nhận lấy đồ.

"Con bé này, còn đến tận nhà tặng đồ, thật là quá khách sáo!"

Nhưng đồ trong tay là gì vậy, sao lại thơm thế này?

Ngô đại tỷ muốn mở ra xem nhưng nồi trong bếp đang quá gấp, cô ấy căn bản không có thời gian, chỉ có thể đặt hộp cơm lên bàn, sau đó vội vàng quay lại bếp.

Hai đứa trẻ nhìn nhau, đều không nhịn được mà tiến lại gần hộp cơm trên bàn.

Nhà Ngô đại tỷ có hai đứa con, một đứa tên là Đại Oa, một đứa tên là Tiểu Oa, người ta nói tên xấu nuôi dễ, vợ chồng Ngô đại tỷ không gọi tên thật của chúng, mà vẫn luôn gọi tên thân mật.

Tiểu Oa động đậy ngón tay, thực sự không nhịn được, nói với anh trai Đại Oa: "Anh ơi, em có thể ăn trước một chút không, em đảm bảo, chỉ ăn một chút thôi."

Đại Oa cau mày, nghiêm túc ngăn cản em trai.

"Không được, phải đợi mẹ đến mới được mở."

"Anh ơi nhưng em đói quá, em thực sự muốn ăn, hu hu..."

Thực ra Tiểu Oa không đói lắm nhưng không chịu được món ăn mới lạ này, thấy thơm quá nên rất muốn nếm thử một miếng.

Thấy mắt em trai đã rơm rớm nước mắt, Đại Oa cũng bắt đầu do dự.

Dù sao lát nữa cũng phải ăn, hay là chúng mở nắp hộp cho em trai nếm thử một miếng trước?
Bình Luận (0)
Comment