Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 203 - Chương 203:

Chương 203: Chương 203: Chương 203:
Cô cười gật đầu, nhanh chóng theo quản lý Cát vào phòng làm việc.

Còn lại một số thức ăn, cô dứt khoát để lại cho Tiểu Đông, nói: "Nhà tôi còn nhiều lắm, nếu mọi người thích ăn thì đều có thể đến nếm thử."

Tiểu Đông rõ ràng là người đầu tiên nhận hộp cơm nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa ăn được miếng nào.

Quan trọng là vừa nãy có Xuân Anh và quản lý Cát nếm thử trước, hơn nữa phản ứng của hai người đều rất tốt, Tiểu Đông không nhịn được nữa, trực tiếp mở miệng ăn.

Xuân Anh do dự một chút, không ăn nữa, mà nhỏ giọng hỏi Tiểu Đông tình hình thế nào.

Tiểu Đông sau khi ăn xong thì lập tức thích hương vị thơm cay này, vừa ăn vừa phe phẩy quạt, đồng thời không quên giải thích với Xuân Anh ý định của Đỗ Minh Nguyệt.

Rốt cuộc vừa nãy quản lý Cát như vậy, ông ta biết sau này đồ Đỗ Minh Nguyệt làm rất có khả năng sẽ được bán ở chỗ bọn họ, cho nên ông ta cũng không cần giấu chuyện này nữa.

Xuân Anh nghe xong, lập tức vui mừng.

"Nói như vậy, sau này các anh sẽ thu mua đồ cô ấy làm, vậy có nghĩa là tôi cũng có thể mua sao?"

Tiểu Đông liếm ngón tay, ngay cả đầu tôm càng rang muối cũng không tha.

"Đúng vậy, sau này xem cô ấy và quản lý Cát bàn bạc thế nào."

Thật là quá tốt!

Xuân Anh vui không tả xiết, mấy chị em tốt đi mua đồ cùng bà ấy trước đó thấy vậy cũng hơi ngạc nhiên.

Nhưng vì vừa nãy bọn họ không nếm thử nên vẫn chưa biết hương vị tuyệt đến mức nào, chỉ nhìn Xuân Anh như vậy, sợ là đều biết hương vị tuyệt đối sẽ không tệ, lập tức cũng rất hứng thú với đồ mới của hợp tác xã.

Vừa khéo Đỗ Minh Nguyệt mang đến không ít đồ, Xuân Anh thấy vậy đã bắt đầu tính toán, lát nữa đợi Đỗ Minh Nguyệt ra ngoài, sẽ hỏi trước xem cô có thể bán trước cho mình những thứ trong tay hay không.

Trưa nay bà ấy phải mang về cho chồng ăn thêm, ông ấy và bà ấy là người cùng quê, chắc hẳn cũng nhớ món này lắm!

Nhưng mà.

"Cô gái đó trước đây các cô đã gặp chưa? Sao tôi thấy cô ấy hơi lạ vậy?"

Trông xinh đẹp như vậy, không có lý gì bà ấy không có ấn tượng.

Xuân Anh nghi hoặc hỏi mấy chị em tốt của mình nhưng lại thấy mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một người lên tiếng, giọng điệu do dự.

"Hôm qua tôi có nghe người khác nói, ở đoàn hai có một tiểu đoàn trưởng, tên là Hoắc Kiêu, từ quê lên thăm người thân gì đó, không biết có phải cô ấy không?"

Hoắc Kiêu? Cái tên này Xuân Anh nghe có chút quen quen, hình như từng nghe sư trưởng Hồ nhắc đến, là một nhân tài hiếm có.

Xuân Anh lại có một loại trực giác, cô gái tên Đỗ Minh Nguyệt này, nhiều khả năng chính là người thân của doanh trưởng Hoắc.

Lát nữa đợi cô ra ngoài, bà ấy sẽ hỏi cho rõ ràng.

Còn trong văn phòng quản lý Cát.

Đỗ Minh Nguyệt và quản lý Cát đã bắt đầu thảo luận về việc thu mua đồ hải sản chế biến sẵn mà cô làm.

Quản lý Cát vẫn dễ nói chuyện, ông ta đề nghị để Đỗ Minh Nguyệt nói trước ý kiến của mình, sau đó hai người sẽ tiếp tục bàn bạc.

Thực ra tối hôm qua Đỗ Minh Nguyệt đã nghĩ kỹ chuyện này rồi, cho nên lúc này cô rất thoải mái nói ra mức giá mình đã định.

Hôm qua cô đã tìm hiểu sơ qua giá thu mua hải sản tươi sống mà hợp tác xã thu mua của mọi người, về cơ bản đều tính theo cân, ví dụ như tôm và cua có cùng một mức giá, năm hào một cân, cá sẽ đắt hơn một chút, sáu hào, còn những thứ khác như rong biển, sứa biển và rong chân vịt thì căn bản không ai mua, cũng không có ai bán.
Bình Luận (0)
Comment