Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 204 - Chương 204:

Chương 204: Chương 204: Chương 204:
Cho nên nếu nhìn kỹ thì hải sản bán ở đây khá đơn điệu, rõ ràng có rất nhiều loại có thể ăn được nhưng mọi người dường như không mấy khi ăn.

Nhưng không nói đến những thứ khác, những món mà người dân địa phương thích ăn thì hôm qua cô đều đã mua về làm, tính toán chi phí nguyên liệu và nhân công của mình, cô quyết định mỗi món sẽ đắt hơn hai hào so với đồ tươi sống.

Hai hào nói đắt cũng không đắt, nói rẻ cũng không rẻ, ít nhất so với việc ra ngoài Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn một bữa thịt ít nhất cũng phải một đồng trở lên thì mức giá bảy tám hào vẫn khá hợp lý.

Tất nhiên, nếu Đỗ Minh Nguyệt nhẫn tâm hơn, tăng thêm ba hào cũng không sao.

Chỉ là cô định đi theo hướng bán rẻ lấy lời, cho nên tăng thêm hai hào thì mọi người cũng dễ chấp nhận hơn.

Quản lý Cát dù sao cũng là người từng trải nhiều năm, vừa nãy sau khi ăn đồ Đỗ Minh Nguyệt làm, ông ta có thể nếm ra được cô làm những món ăn này đều cho rất nhiều gia vị, không hề kém tay nghề của Tiệm Cơm Quốc Doanh!

Hơn nữa gia vị Đỗ Minh Nguyệt dùng cũng là mua ở hợp tác xã của bọn họ, đã tốn bao nhiêu tiền, trong lòng quản lý Cát cũng biết sơ sơ.

Vì vậy mỗi cân cô làm đắt hơn hai hào so với đồ chưa chế biến, nếu tính kỹ ra thì thực sự không đắt.

Quả là một cô gái có lương tâm.

Quản lý Cát nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong phút chốc ấn tượng của ông ta đối với cô đã tốt hơn không ít.

Suy nghĩ vài giây, ông ta dứt khoát gật đầu.

"Được, giá cả thì theo như cô nói, vậy mỗi ngày cô có thể cung cấp cho chúng tôi bao nhiêu lượng?"

Nghe vậy, Đỗ Minh Nguyệt cười.

"Quản lý Cát, ban đầu tôi làm như vậy là vì không muốn nhìn thấy những đồ hải sản không bán hết mỗi ngày bị lãng phí, cho nên tôi làm bao nhiêu lượng, thực ra cũng phải xem ngày hôm đó còn lại bao nhiêu, còn nếu sau này mọi người thấy ngon, người mua nhiều thì sẽ cân nhắc tăng thêm một ít lượng cung cấp, ông thấy thế nào?"

Quản lý Cát nghe xong, còn có thể nói thêm gì được nữa, rốt cuộc thì Đỗ Minh Nguyệt cũng đã cân nhắc rất toàn diện rồi.

Trước đây, mỗi buổi chiều họ thường còn thừa khoảng mười mấy hai mươi cân nhưng đồ hải sản này, sau khi chế biến xong thì phần lớn đều bị hao hụt, cho nên đến lúc đó Đỗ Minh Nguyệt làm xong, e rằng lượng đưa tới vào sáng hôm sau cũng chỉ khoảng mười mấy cân.

Bây giờ ông ta cũng không rõ mọi người sẽ đón nhận những thứ này như thế nào, lượng mười mấy cân quả thực vừa vặn, không nhiều cũng không ít.

"Được, vậy chiều nay số còn lại chúng tôi sẽ tiếp tục để lại cho cô, khoảng ba giờ chiều thì cô qua lấy nhé, vẫn như hôm qua, bán rẻ cho cô."

Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy việc làm ăn đã thành, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Được, chiều tôi sẽ qua lấy, số còn lại này, hay là ông bày ra ngoài trước, để người đi đường có hứng thú thì cho nếm thử, cũng coi như là quảng cáo miễn phí cho ngày mai?"

Quản lý Cát lại không nghĩ đến điểm này, bây giờ được Đỗ Minh Nguyệt nhắc đến, không khỏi cảm thán cô gái này cũng rất thông minh.

"Được, chuyện này tôi sẽ làm, đồ cô làm hương vị không tệ, tình hình chắc chắn sẽ không tệ đâu!"

Có câu nói này của quản lý Cát, Đỗ Minh Nguyệt cũng yên tâm rồi.

Chỉ là để chắc ăn, cô vẫn bày tỏ mình muốn ký một bản thỏa thuận với quản lý Cát trước, lập thành văn bản những điều đã nói tốt này, dù sao giấy trắng mực đen để ở đây, mọi người đều có thể yên tâm hơn.
Bình Luận (0)
Comment