Chương 217:
Chương 217:
Chương 217:
Ban đầu sau khi làm xong những việc này, cô định ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách đợi Hoắc Kiêu qua nhưng nghĩ lại, đột nhiên cô nảy ra một ý, lại quay vào bếp, làm cho Hoắc Kiêu một món ăn và một món canh.
Bây giờ đã là năm sáu giờ chiều, vốn là lúc nên ăn cơm tối, Đỗ Minh Nguyệt vì bận làm hải sản, làm xong thì thường lười làm thêm đồ ăn khác nên định hoặc là ăn một bát mì, hoặc là nấu cơm trước rồi ăn hải sản ăn cùng cơm.
Hôm nay cô tình cờ nấu cơm nên trực tiếp cho hải sản vừa ra lò còn nóng hổi lên trên, thế là có một bữa tối hoàn hảo.
Nhưng Hoắc Kiêu dù sao cũng là vừa đi làm nhiệm vụ về, chỉ ăn như vậy thì Đỗ Minh Nguyệt thấy không đủ để bày tỏ tình cảm chào đón anh ấy, vì vậy cô lại xào thêm một đĩa rau xanh và nấu thêm một bát canh.
Xào rau xanh và nấu canh đều không tốn nhiều thời gian nhưng tốc độ tắm của Hoắc Kiêu cũng không chậm nên Đỗ Minh Nguyệt vừa bày đồ ăn lên bàn thì Hoắc Kiêu đã đi qua.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng sang một bên, đè nén tâm trạng lo lắng, nở nụ cười ngọt ngào với Hoắc Kiêu.
"Anh Hoắc, có thể ăn tối rồi."
Ánh mắt của Hoắc Kiêu dừng lại trên đồ ăn trên bàn một chút, đặc biệt là đĩa hải sản thập cẩm nhiều loại, nhiều hương vị ở giữa, anh dừng lại vài giây, rồi từ từ thu hồi tầm mắt.
"Được, anh đi cất đồ đã, xong sẽ ra ngay."
Hoắc Kiêu vào nhà, nhanh chóng cất đồ rồi đi ra.
Đỗ Minh Nguyệt đứng yên tại chỗ lo lắng, trong lòng không ngừng nghĩ Hoắc Kiêu sẽ nói gì với mình.
May là Hoắc Kiêu không định nói gì khác khi ăn cơm, thấy cô vẫn đứng đó, anh nói: "Ngồi xuống ăn đi."
Đỗ Minh Nguyệt ừ một tiếng, lúc này mới ngồi xuống, sau đó nhìn Hoắc Kiêu đầy mong đợi, ân cần nói.
"Anh Hoắc, anh đi làm nhiệm vụ nhiều ngày như vậy, chắc hẳn rất vất vả, đây là bữa tiệc hải sản em cố tình làm cho anh, không biết anh có thích không."
Đây thực sự là làm cho anh ấy, chứ không phải để mang đến hợp tác xã cung ứng tiêu thụ sao?
Hoắc Kiêu nghĩ đến lúc mình vừa đi tắm, cố ý tìm Trương Hoành Quang để hỏi thăm tình hình của Đỗ Minh Nguyệt trên đảo mấy ngày nay, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.
Trương Hoành Quang chính là chiến sĩ nhỏ mà anh dặn dò giúp anh chăm sóc Đỗ Minh Nguyệt một chút khi anh rời khỏi đảo, mặc dù anh không đến mức ngày nào cũng chạy đến trước mặt Đỗ Minh Nguyệt nhưng cũng có thể nghe ngóng được tin tức của Đỗ Minh Nguyệt.
Qua lời kể của Trương Hoành Quang, Hoắc Kiêu mới hiểu được những lời mà mấy bà cô kia nói trước đó có ý gì.
Hóa ra là sau khi anh rời khỏi đảo, Đỗ Minh Nguyệt liền bắt đầu làm hải sản, hơn nữa còn hợp tác với hợp tác xã cung ứng tiêu thụ, đem hải sản chế biến sẵn của cô đến hợp tác xã cung ứng tiêu thụ để bán, mấy ngày nay không biết có bao nhiêu người ở khu gia thuộc này đã nếm thử hải sản do cô làm, mọi người đều khen không ngớt!
Cho nên những món hải sản mà cô làm trong bếp vừa nãy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là để chuẩn bị cho việc ngày mai mang đến hợp tác xã cung ứng tiêu thụ.
Vừa nãy cô còn nói đây là cố ý chuẩn bị cho anh về, nhất thời Hoắc Kiêu dở khóc dở cười.
Anh đại khái biết Đỗ Minh Nguyệt đang lấy lòng mình, chỉ là, có vẻ như cô không để tâm lắm.