Chương 218:
Chương 218:
Chương 218:
Hoắc Kiêu bật cười nhưng cũng không vạch trần Đỗ Minh Nguyệt, chỉ giả vờ không biết, gật đầu nói một câu vất vả rồi.
"Không vất vả không vất vả, anh Hoắc ở ngoài bảo vệ đất nước mới vất vã!"
Đỗ Minh Nguyệt nhịn sự áy náy, tiếp tục nở nụ cười rạng rỡ với Hoắc Kiêu, sau đó còn rất hiểu ý giới thiệu cho anh những món hải sản mà cô làm.
Mỗi khi giới thiệu một món, Hoắc Kiêu đều rất nể mặt nếm thử một miếng, mà mỗi lần nếm thử một món hải sản do Đỗ Minh Nguyệt làm, sự kinh ngạc trong lòng anh lại càng lớn.
Không có gì khác, chỉ là hương vị này quá tuyệt vời.
Hoắc Kiêu dần buông đũa xuống, lặng lẽ nhìn Đỗ Minh Nguyệt, hỏi: "Minh Nguyệt, sao em lại biết làm nhiều món hải sản như vậy?"
Nếu anh nhớ không nhầm thì đây hẳn là lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt đến biển, sao cô lại biết nhiều cách chế biến hải sản như vậy?
Việc này khiến Hoắc Kiêu luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
May là Đỗ Minh Nguyệt đã nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi này từ trước, nếu không thì đột nhiên bị Hoắc Kiêu hỏi như vậy, cô sợ rằng sẽ luống cuống tay chân.
Cô cười cười, giải thích: "Anh Họ, anh quên là em đã nấu cơm ở nhà họ Lâm mười mấy năm rồi sao, thật ra tay nghề nấu ăn của em cũng được, hơn nữa lúc em ở Hải Thị, thực ra em còn gặp một ông chú từng đến biển, ông chú đã trò chuyện với em rất nhiều, cũng nói cho em một số cách chế biến hải sản, hơn nữa ông chú đó còn là chủ hiệu sách, em cũng đã xem không ít sách về cách chế biến ở hiệu sách của ông ấy, cho nên mới biết làm."
Lời giải thích này có thể nói là vô cùng chặt chẽ, không có sơ hở, nếu Hoắc Kiêu thực sự không tin, anh thậm chí có thể quay về hiệu sách ở Hải Thị đó để đối chất trực tiếp với ông chủ.
Hoắc Kiêu nghe cô giải thích xong thì không còn nghi ngờ nữa, chỉ cho rằng có lẽ đúng là có người có năng khiếu nấu ăn bẩm sinh, mà Đỗ Minh Nguyệt chính là một trong số đó.
Thấy Hoắc Kiêu không còn nghi ngờ nữa, Đỗ Minh Nguyệt lập tức hỏi: "Anh Hoắc, anh thấy hương vị thế nào?"
Hoắc Kiêu gật đầu, thành thật nói: "Hương vị rất tuyệt."
"Vậy thì tốt, anh Hoắc cứ ăn nhiều vào!"
Đỗ Minh Nguyệt ân cần gắp thức ăn cho Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu hơi không được tự nhiên nhưng thấy cô vui vẻ như vậy, anh cũng không muốn làm mất hứng của cô.
Cuối cùng không biết từ lúc nào, các món ăn trên bàn đã bị ăn hết sạch, mà Hoắc Kiêu đã ăn khoảng hai phần ba.
Nhận ra điều này, anh hơi ngượng ngùng.
Anh nhìn Đỗ Minh Nguyệt mấy lần, muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Thực ra anh muốn nhân lúc này có thời gian, vừa rồi mọi người đã trò chuyện một lúc, bầu không khí cũng khá hòa bình, anh sẽ nói chuyện về hôn ước của hai người với Đỗ Minh Nguyệt.
Anh vẫn giữ nguyên ý định, gần đây anh không có ý định kết hôn.
Nhưng anh cũng biết, hôn ước là do hai bà mẹ định ra, mà Đỗ Minh Nguyệt cũng từ quê nhà xa xôi đến tìm anh, xét về tình về lý, anh đều nên chăm sóc tốt cho Đỗ Minh Nguyệt.
Vì vậy anh sẽ không đuổi Đỗ Minh Nguyệt đi, mà sẽ tôn trọng ý nguyện của cô.
Nếu cô muốn tiếp tục ở lại đây, anh cũng sẽ làm tròn bổn phận chủ nhà, để Đỗ Minh Nguyệt vui chơi thoải mái trên đảo.
Còn nếu cô muốn rời đi, anh cũng sẽ đảm bảo cô bình an trở về quê nhà.