Chương 341:
Chương 341:
Chương 341:
Cuối cùng, hai người một người đứng đầu này thuyền, một người đứng đầu kia thuyền, cách nhau rất xa, cứ thế không nói một lời nào mà trở về đảo.
Việc đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt làm khi trở về đảo là mua thức ăn, hôm nay vì đi hiệu sách một chuyến nên trì hoãn mất chút thời gian, không đi chợ thịt trong thành phố mua đồ.
May mà bên hợp tác xã cung ứng còn chút thịt, cô liền nhanh chóng mua.
Tiểu Đông thấy cô trở về từ bến tàu, trêu chọc một câu.
"Ồ, lại đi kiếm tiền à?"
Lúc này trong hợp tác xã cung ứng không có người khác nên Tiểu Đông nói chuyện cũng không chú ý lắm.
Nhưng không ngờ vừa vặn Trần Dĩnh đi tới, lập tức nghe thấy câu "Lại đi kiếm tiền." từ miệng Tiểu Đông.
Cô ta nghĩ đến lần trước mình và dì Trần Nhuế ăn cơm ở Tiệm Cơm Quốc Doanh trong thành phố, gặp được Đỗ Minh Nguyệt và Xuân Anh, lúc đó hình như Xuân Anh có nói em trai bà ấy thấy đồ hải sản Đỗ Minh Nguyệt làm rất ngon, muốn cô cũng mang đến cho nhà hàng một ít.
Nhưng lúc đó Trần Dĩnh chỉ lo tức giận, cũng không để ý lắm.
Bây giờ nghĩ lại, không ngờ chuyện đã qua một thời gian rồi, kết quả chuyện Đỗ Minh Nguyệt và Tiệm Cơm Quốc Doanh không những thành sự thật mà hình như còn hợp tác liên tục.
Đầu bếp của Tiệm Cơm Quốc Doanh chắc chắn không thể không hiểu quy củ, cho nên hợp tác với Đỗ Minh Nguyệt hẳn cũng là đi đúng đường.
Vậy thì, thời gian này cô chắc chắn kiếm được không ít tiền rồi!
Nghĩ đến mỗi tháng mình chỉ có chút tiền lương ít ỏi, mua hai cái váy cũng phải tính toán cẩn thận, trong lòng Trần Dĩnh lại thấy khó chịu và ghen tị.
Rõ ràng cô ta có tài năng và học vấn hơn Đỗ Minh Nguyệt, thậm chí công việc cũng đàng hoàng hơn cô nhưng lại không kiếm được nhiều tiền bằng cô, cô ta làm sao có thể thoải mái trong lòng được!
Có lẽ, mình thực sự chỉ có cách nghĩ cách điều động đến đoàn văn công thành phố hoặc nhà hát tỉnh thì mới có thể có tiền đồ tốt hơn.
Nghĩ vậy, Trần Dĩnh lập tức hạ quyết tâm, hai ngày nữa nhà cậu Xà Tiệm Tân có tiệc, cô ta nhất định phải đi!
Vừa rồi hắn đã nói với cô ta, tuy rằng là nhà cậu hắn mời họ hàng bạn bè ở quê lên nhưng không ít họ hàng bên này cũng sẽ đi, cũng coi như là một buổi họp mặt gia đình.
Cậu hắn có chức vụ như vậy, họ hàng bạn bè chắc chắn đều là những người có địa vị, đến lúc đó mình đi làm quen, biết đâu còn có thể quen mặt, sau này có chuyện gì cũng có thể nhờ vả!
Nghĩ đến sau này mình có thể điều động đến thành phố, tỉnh, không còn phải ngột ngạt ở trên đảo, thỉnh thoảng gặp Đỗ Minh Nguyệt, thậm chí là Hoắc Kiêu, tâm trạng cô ta vô cùng phấn khích.
Còn Đỗ Minh Nguyệt sao?
Hừ, cả đời này của cô chắc cũng chỉ như vậy, là số phận chỉ có thể làm việc vất vả kiếm tiền!
Đỗ Minh Nguyệt không biết Trần Dĩnh bị cô kích thích nên đã đồng ý với Xà Tiệm Tân, mua thức ăn xong rất nhanh đã về đến nhà.
Nhưng vừa về đến nhà, cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
"Anh Hoắc, sao anh lại dậy rồi!?"
Chỉ thấy Hoắc Kiêu thế mà tự mình vịn tường đi ra khỏi phòng ngủ, cô sợ hết hồn, vội vàng đặt đồ xuống tiến lên đỡ anh.
"Xin lỗi anh Hoắc, hôm nay em về hơi muộn, cho nên..."
Hoắc Kiêu nghe vậy, lập tức cười an ủi cô.
"Không phải lỗi của em, là anh thấy vết thương đã hồi phục khá tốt, tự mình cũng có thể cử động được nên xuống giường."