Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng (Dịch Full)

Chương 342 - Chương 342:

Chương 342: Chương 342: Chương 342:
Mặc dù anh giải thích như vậy nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn không giãn mày, thậm chí còn không nhịn được nói.

"Vết thương của anh nặng như vậy, sao anh có thể nhanh như vậy đã tự đi lại được chứ, lỡ như lúc đó không cẩn thận ngã thì sao, chẳng phải lại ảnh hưởng đến vết thương, một lần nữa trở về điểm ban đầu sao!"

"Em cũng sốt ruột quá rồi."

Đỗ Minh Nguyệt trách móc anh xong, mới đột nhiên nhận ra mình có phải nói hơi quá không.

Ngẩng đầu nhìn anh một cái thật yếu ớt, lại thấy Hoắc Kiêu đang mỉm cười nhìn cô.

"Xin lỗi anh Hoắc, em không có ý gì khác..."

"Anh biết, em chỉ lo cho anh thôi mà."

Hoắc Kiêu cười ngắt lời xin lỗi của cô, ngược lại còn tự kiểm điểm hành vi của mình.

"Là anh không suy nghĩ thấu đáo, lần sau sẽ không mạo hiểm như vậy nữa."

Anh tốt tính như vậy, ngược lại Đỗ Minh Nguyệt lại càng ngại ngùng hơn.

"Thế này, cho dù anh có muốn xuống đi lại thì cũng phải chống đỡ bằng thứ gì đó chứ, em sẽ đi hỏi đồng chí An xem, cái nạng này khi nào thì làm xong."

Hoắc Kiêu nghe vậy, lập tức ngăn cản: "Đừng!"

Đùa à!

Hôm nay anh vất vả lắm mới đợi được Đỗ Minh Nguyệt ra ngoài rồi canh ở phòng khách, cuối cùng cũng không đợi được An Hạo Trạch đến nữa, anh còn có thể để Đỗ Minh Nguyệt tự mình đi vào miệng cọp sao?

Đỗ Minh Nguyệt: "?"

"Ý của anh là, chắc là An sư phụ nhỏ và những người khác cũng rất bận, cho nên mới chưa làm xong nạng." Hoắc Kiêu hắng giọng, học theo giọng điệu của An Hạo Trạch, cố nói: "Nạng rốt cuộc cũng không phải là thứ gì to tát, tuy rằng không mất nhiều thời gian để làm xong nhưng không chừng có khách khác đang cần đồ nội thất gấp."

"Cho nên, chúng ta vẫn đừng đi hỏi nữa, cứ đợi đi, đợi họ làm xong những việc khác trong tay, chắc chắn sẽ làm cho anh."

Nói xong, Hoắc Kiêu không biết Đỗ Minh Nguyệt nghĩ gì nhưng bản thân anh lại có thể cảm nhận rõ ràng rằng toàn thân mình nổi hết cả da gà.

Anh đã sống hơn hai mươi năm, từ trước đến nay vẫn luôn là tính tình quang minh lỗi lạc, đây thực sự là lần đầu tiên anh bóng gió ám chỉ người khác như vậy.

Tuy rằng chiêu này là học của bản thân An Hạo Trạch nhưng anh vẫn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Xem ra chiêu này không phải ai cũng có thể dùng được.

Hoắc Kiêu nghĩ rất nhiều trong lòng nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào.

Ngược lại là Đỗ Minh Nguyệt, nhìn anh với vẻ hơi kinh ngạc, khiến cho trái tim Hoắc Kiêu đột nhiên treo lơ lửng trong cổ họng.

Sau đó liền nghe thấy cô kinh ngạc nói: "Anh Hoắc, đây là lần đầu tiên em nghe anh nói nhiều như vậy đấy!"

Hoắc Kiêu: "..."

Trái tim đập thình thịch một cái rồi lại rơi xuống bụng.

Anh thở phào nhẹ nhõm, xác định Đỗ Minh Nguyệt không phát hiện ra điều gì mới hoàn toàn yên tâm.

"Đúng là nạng không phải là thứ gì to tát nhưng không phải anh cũng cần gấp sao."

Đỗ Minh Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu nhưng cũng thực sự không tiện đi thúc giục An Hạo Trạch và những người khác.

Cứ đợi thêm hai ngày nữa, nếu nạng vẫn chưa làm xong thì cô sẽ trực tiếp đi thành phố mua một bộ thành phẩm.

Mặc dù có thể không vừa vặn như đồ đặt làm nhưng có còn hơn không.

Dù sao thì thân hình nhỏ bé này của cô cũng có thể miễn cưỡng để Hoắc Kiêu chống đỡ, nạng gỗ không vững chắc hơn bản thân cô sao?

Thời gian nhanh chóng trôi đến buổi chiều, Ngô đại tỷ và Trịnh Chiêu Đệ đều đến đúng giờ, sau đó lại giúp Đỗ Minh Nguyệt xử lý hải sản.
Bình Luận (0)
Comment