Chương 371:
Chương 371:
Chương 371:
Nhưng thôi, nếu như trước đây anh không từ chối mình thì có lẽ cô ta cũng không có cơ hội gặp được Xà Tiệm Tân.
Nghĩ như vậy, Trần Dĩnh cũng lười tức giận với Hoắc Kiêu.
Nhưng tâm trạng tốt này cho đến khi đến bến tàu, nhìn thấy Ngô đại tỷ thì lập tức thay đổi.
Trần Dĩnh biết Ngô đại tỷ và Đỗ Minh Nguyệt kia rất thân, quan hệ với Hoắc Kiêu càng thân như chị em, cho nên lúc này nhìn thấy vậy cô ta đương nhiên là không có tâm trạng tốt.
Cô ta quay mặt đi không định nhìn Ngô đại tỷ nhưng đột nhiên chú ý đến thứ mà Ngô đại tỷ đang cầm trên tay.
Thứ đó được đậy lại, cô ta không nhìn ra là cái gì nhưng một cơn gió thổi qua, vừa vặn đưa một mùi hương quen thuộc đến.
Trần Dĩnh khẽ động mũi, phát hiện mùi hương đó lại chính là thứ hải sản mà Đỗ Minh Nguyệt làm bán ở cửa hàng cung ứng hợp tác xã?
Thật sự đúng là mùi hương mà mỗi lần cô ta đi ngang qua cửa hàng cung ứng hợp tác xã đều ngửi thấy, thậm chí trong ký túc xá của bọn họ cũng thường có người mua về ăn, cho nên cô ta không lạ gì mùi hương này.
Nhưng Ngô đại tỷ này cầm nhiều hải sản như vậy đi tàu, là muốn làm gì?
Không thể nào là đi tặng cho họ hàng ở thành phố chứ?
Trần Dĩnh không rõ lắm về tình hình họ hàng nhà Ngô đại tỷ nhưng lại cảm thấy với điều kiện nhà cô ấy ở nông thôn thì không nên có họ hàng ở thành phố mới đúng.
Đang lúc cô ta nghi hoặc thì có người quen biết Ngô đại tỷ ở bên cạnh cũng hỏi vấn đề này.
"Ngô đại tỷ, đi thành phố sớm thế, còn cầm nhiều đồ như vậy, đây là đi làm gì vậy?"
Ngô đại tỷ cũng không ngờ rằng mình đi giao hàng lại thu hút sự chú ý của mọi người như vậy, cũng cảm thấy bất lực.
"Ôi, không làm gì cả, chỉ là đi thành phố giao chút đồ thôi."
Cô ấy không định nói chuyện này ra, bởi vì chỉ cần nói cô ấy đi giao hàng cho Tiệm Cơm Quốc Doanh thì người này chắc chắn sẽ hỏi tại sao lại là cô ấy, bình thường không phải là Đỗ Minh Nguyệt sao, sao không đi nữa.
Như vậy thì sẽ liên quan đến chuyện Đỗ Minh Nguyệt hôm nay đi làm đầu bếp cho bữa tiệc của người ta.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể tiết lộ!
"Giao cho họ hàng ở thành phố sao? Nhưng tôi nhớ là chị không có họ hàng ở thành phố mà?"
Người đó cũng là người lắm lời, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
"Này, chị đựng cái gì trong này vậy, thơm quá, tôi còn thấy giống với đồ hải sản chế biến sẵn bán ở cửa hàng cung ứng hợp tác xã, có thể vén vải lên cho tôi xem không!"
Ngô đại tỷ vội vàng tránh tay người đó, sắc mặt không mấy vui vẻ.
"Ôi chao, có gì đẹp mà xem, chỉ là đồ tôi tặng cho người quen thôi, cứ phải hỏi hỏi hỏi, tôi thật không dễ dàng mới gói xong, lát nữa bị chị làm hỏng thì phải làm sao!"
Tính tình của Ngô đại tỷ nói tốt cũng tốt nhưng nói là nóng nảy thì cũng có phần lợi hại.
Ít nhất cô ấy mà cãi nhau thì tuyệt đối không phải dạng vừa.
Người đó thấy Ngô đại tỷ tức giận, rốt cuộc cũng không dám thực sự làm càn, chỉ có thể giải thích một cách khô khan: "Tôi chỉ tò mò thôi mà, không xem thì thôi."
May mà tàu đến rất nhanh, mọi người chen nhau lên tàu, người đó cũng không tiện tiếp tục truy hỏi Ngô đại tỷ nữa.
Ngô đại tỷ không muốn một lát nữa trên tàu lại bị người đó bám riết lấy tiếp tục lải nhải, vội vàng tìm một chỗ yên tĩnh để trốn.