Chương 667:
Chương 667:
Chương 667:
Tiểu Phương cười cảm ơn bạn học kia một câu, sau đó vội vàng đi về phía tòa nhà dạy học mà hắn chỉ.
Tòa nhà dạy học không nhỏ, trong tòa nhà có vô số phòng học nhưng Tiểu Phương đi vào tòa nhà dạy học hỏi một bạn học đang đợi lên lớp tiết tiếp ở hành lang, vậy mà hỏi một phát là ra ngay.
"Đây, Đỗ Thiên Long ở ngay trong phòng học kia kìa."
Tiểu Phương lập tức nhìn theo hướng bạn học kia chỉ, thoáng nhìn đã thấy một thầy giáo nam tóc hơi bạc đeo kính đang đứng trên bục giảng nghiêm túc giảng bài.
Tiểu Phương nhìn cảnh này, không khỏi cảm thán: "Đồng chí Đỗ quả nhiên giống như mình nghĩ, nho nhã có khí chất!"
Bạn học bên cạnh: "?"
Nho nhã có khí chất?
Đây là lần đầu tiên hắn nghe người ta dùng từ này để miêu tả một học sinh mười mấy tuổi, bình thường những lời này không phải dùng để miêu tả người lớn tuổi hoặc người già sao?
Nhưng bạn học kia nghĩ lại, thời buổi này người mù chữ không ít, có thể người này không có học vấn gì cao, chỉ biết hai từ này thôi, hắn cũng không thể quá khắt khe với người ta nên không lên tiếng.
Mà Tiểu Phương trong khoảng 20 phút chờ hết giờ, suốt quá trình đều cung kính nhìn người thầy trên bục giảng, mãi đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên, hắn mới đứng thẳng người vuốt lại cổ áo, sau đó nhanh chân đi về phía phòng học.
Sau khi hết giờ, học sinh lần lượt đi ra khỏi phòng học, cũng có một vài học sinh đến bên bục giảng thảo luận với thầy giáo về nội dung bài học.
Tiểu Phương thấy "Thầy Đỗ Thiên Long" đang bị mấy học sinh vây quanh nên rất hiểu chuyện không lập tức chen vào, mà đợi đến khi bên cạnh thầy chỉ còn một học sinh mới bước hai bước đến bên bục giảng.
Người thầy trên bục giảng thấy lại có một người đến, mặc dù trông có vẻ hơi lạ nhưng mỗi ngày học sinh lên lớp không ít, thầy cũng không chắc mình đã quen biết hết tất cả nên vô thức nói một câu với Tiểu Phương.
"Bạn học này, bạn đợi một lát, tôi giải quyết xong vấn đề này trước."
Bên cạnh "Thầy Đỗ Thiên Long" đứng một chàng trai cao gầy nhưng trông rất thanh tú trắng trẻo, Tiểu Phương liếc nhìn rồi thu hồi tầm mắt, chỉ coi cậu là học sinh bình thường.
Thấy "Thầy Đỗ Thiên Long" nói vậy, hắn vội cười nói: "Tôi không vội không vội, thầy cứ giảng trước đi!"
"Được."
Thầy giáo cười với hắn, rồi cúi đầu tiếp tục giảng bài.
"Thiên Long à, em học nhanh như vậy, tôi giới thiệu cho em hai cuốn sách, lát nữa em đến thư viện xem có mượn được không, nếu mượn được thì tự học nội dung của hai cuốn sách đó đi."
Giọng điệu của thầy giáo rất cảm khái và rất vui mừng.
Đỗ Thiên Long nghe vậy thì gật đầu, ngoan ngoãn nói vâng.
"Vậy thì giáo sư Triệu, em đi trước."
"Được, em đi đi." Giáo sư Triệu cười ha ha nhìn cậu, đến khi Đỗ Thiên Long thu dọn đồ đạc quay người rời đi, lúc này mới nhìn sang Tiểu Phương đang đứng bên cạnh, hỏi: "Bạn học, em muốn hỏi tôi vấn đề gì?"
Nhưng lúc này Tiểu Phương đã ngây người.
Hắn nhớ lại cách xưng hô mà mình vừa nghe được từ miệng chàng trai cao gầy kia, cậu gọi "Thầy Đỗ Thiên Long" trước mặt là giáo sư Triệu nhưng chẳng phải ông ấy họ Đỗ sao?!
Nhưng tại sao "Thầy Đỗ Thiên Long" lại gọi một học sinh là "Thiên Long", chẳng lẽ thầy ấy lỡ miệng nói ra tên mình sao?
"Bạn học?"
Giáo sư Triệu thấy hắn ngẩn người, đành phải gọi hắn thêm hai tiếng nữa.
Tiểu Phương lúc này mới hoàn hồn, vội vàng hỏi: "Thưa thầy, thầy có phải là Đỗ Thiên Long, đồng chí Đỗ không?"