Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 498

 
Nghe nhắc đến Chính ủy, Tiếu bộ trưởng vừa rồi còn cao giọng răn dạy người khác, giờ đây câm như hến, ngay cả một hơi thở mạnh cũng không dám.

Ông ta cẩn thận ngẫm nghĩ, quả thực là họ đã sai.

Xét về mặt công việc, tuy tờ 《Tự Do Ngôn Luận》 không phải do quân đội chủ quản, nhưng Tổng cục Chính trị lại quản lý mọi đơn vị văn nghệ. Nếu không phải vì quản lý lỏng lẻo thì đã không xảy ra sai lầm sơ đẳng đến vậy.

Xét về mặt cá nhân, tác phong của chủ nhiệm Tống Chí Bình quá kém. Rõ ràng Khương Du Mạn không hề tiết lộ thân phận, hoàn toàn dựa vào chất lượng kịch bản để được chọn, thế mà vẫn bị ông ta lời trong lời ngoài gán cho cái mũ "lợi dụng quan hệ" để thăng tiến.

Dù nhìn từ góc độ nào, chính ông ta cũng không thể ngẩng đầu trước mặt Tổng Tham mưu trưởng Tần Đông Lăng.

Nghĩ đến đây, Tiếu bộ trưởng trừng mắt đầy giận dữ về phía Tống Chí Bình, rồi quay sang Tần Đông Lăng, nói: "Tổng Tham mưu trưởng, việc hôm nay tôi nhất định sẽ viết báo cáo giải trình chuyên sâu, trình lên văn phòng Chính ủy."

Lời vừa dứt, không gian xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Việc trình văn bản giải trình tương đương với giao quyền phán xét cho Chính ủy.

Tống Chí Bình ... xong đời.

Cũng nghĩ ra điều này, Tống Chí Bình bủn rủn tay chân, mặt mày tái mét như vừa có tang. Lúc này, ông ta hối hận đến mức ruột gan cồn cào.

Nếu sớm biết Khương Du Mạn thật sự là con gái của Tổng Tham mưu trưởng Tần Đông Lăng, dù có cho có ăn gan hùm mật gấu, ông ta cũng chẳng dám nói ra những lời như vậy ngay trước mặt cô.

Tống Chí Bình cảm thấy mặt mình nóng ran, gương mặt xám ngoét như đất.

Cùng lúc đó, Khương Du Mạn không khỏi nhìn về phía Tần Đông Lăng, ba ruột của mình.

Vừa vặn, Tần Đông Lăng cũng đang nhìn cô. Ánh mắt người giao nhau.

Một lúc lâu sau, ông bước đến bên cạnh Khương Du Mạn, giọng nói nhẹ nhàng pha chút lo lắng: "Có sợ hãi không?"

Trời biết, khi ông nhìn thấy bài báo đó, ông đã lo lắng đến mức nào, vì vậy mới vội vàng chạy đến đây.

Rõ ràng là ông đến đón con gái, vậy mà lại bị đồn đoán, bóp méo thành như vậy… Ngay cả lúc này nhớ lại, ánh mắt ông vẫn ánh lên vẻ phẫn nộ.

"Không sao ạ." Khương Du Mạn lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhõm, đôi mắt long lanh, sáng ngời.

Cô do dự một lát rồi vươn tay, nhẹ nhàng vòng qua cánh tay Tần Đông Lăng.

Cảm nhận được hơi ấm và sự dựa dẫm truyền đến từ cánh tay, Tần Đông Lăng hơi nghiêng đầu, không muốn Khương Du Mạn nhìn thấy khóe mắt đang cay xè vì xúc động của mình.

Tôn Thật Phủ lại càng khỏi phải nói. Ban đầu, hắn tức giận đến tím mặt vì 《Tự Do Ngôn Luận》 và Tống Chí Bình, nhưng nhìn Khương Du Mạn cùng Tổng Tham mưu trưởng rõ ràng thân thiết hơn, hắn cũng cảm thấy vui lây.

Tiếu bộ trưởng dường như đã bình tĩnh hơn, vội vàng dẫn đường, đưa cả ba người đến văn phòng bộ trưởng để làm việc.

Tô Văn Tranh thì phân vân không biết có nên cùng mọi người vào chờ hay không.

Một lát sau, bà quyết định: "Các cô gái vẫn còn đang luyện tập, tốt nhất nên có người ở lại trông coi. Dương Vận, Uyển Bạch, hai người trở về trước giám sát giúp chị. Có tin tức chị sẽ lập tức đến thông báo."

Dương Vận và Trang Uyển Bạch gật đầu.

Trước đó, các cô còn lo lắng kết quả sẽ không tốt, nhưng giờ thì khác. Không ngờ Khương Du Mạn đã giấu một bất ngờ lớn như vậy, có Tổng Tham mưu trưởng chống lưng, cô ấy hoàn toàn không thể bị tổn hại.

Các cô cũng yên tâm hơn nhiều.

Nhìn Tô Văn Tranh bước theo đoàn người, hai người mới quay trở lại văn phòng của mình.

Khi họ đến văn phòng, lãnh đạo cùng biên kịch của Đoàn ca vũ Chiến Kỳ đang nói cười vui vẻ.

Họ không đến văn phòng Tổng cục Chính trị hóng chuyện, vừa mới động viên các cô gái xong thì quay về, đương nhiên không hề hay biết chuyện Tổng Tham mưu trưởng đã đến.

Thấy Dương Vận và Trang Uyển Bạch, Khuông đoàn trưởng lên tiếng hỏi: "Đoàn trưởng Tô đâu? Sao không thấy cô ấy?"

Dương Vận đáp gọn lỏn: "Ở văn phòng Tổng cục Chính trị." Không có phía sau.

Vốn dĩ là cảm thấy không cần thiết nói, nhưng lời này lọt vào tai những người kia lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa.

"Kỳ thực cũng chẳng có gì đáng lo," Khuông đoàn trưởng làm bộ làm tịch an ủi: "Tin rằng bên Tổng cục Chính trị vẫn sẽ bảo vệ đồng chí Khương Du Mạn thôi. Đoàn trưởng Tô cũng không cần phải quá sốt ruột."

Hách Dạng không nói gì, nhưng thần sắc lại thản nhiên, tự mãn.

Thái độ hả hê, chờ đợi của những người trong Đoàn ca vũ Chiến Kỳ đã trấn an rất nhiều sự bất an trong lòng cô ta, khiến cô ta ngầm bắt đầu hưởng thụ sự bình thản của kẻ chiến thắng.

Dương Vận và Trang Uyển Bạch kỳ lạ nhìn họ một cái.

"Cô Du Mạn bị oan ức, đương nhiên sẽ được minh oan rồi. Hiện tại Tổng cục Chính trị đã gọi điện đến 《Tự Do Ngôn Luận》yêu cầu giải trình và đưa ra hình thức xử lý thích hợp."

Đoàn ca vũ Chiến Kỳ này thật kỳ quái, nói cứ như thể cô Du Mạn thật sự đã làm gì sai trái vậy.

"Như vậy cũng tốt." Khuông đoàn trưởng giữ nguyên nụ cười không đổi, "Chỉ cần báo chí đăng tin cải chính, người khác cũng không tiện nói thêm gì nữa."

Lời này lại thâm sâu hơn nhiều.

Người khác không tiện nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng họ nghĩ gì thì không phải dăm ba câu có thể xoay chuyển được.

Hiển nhiên, Hách Dạng cũng nghĩ như vậy. Cô ta v**t v* cây bút trong tay, khẽ nâng cằm, vẻ kiêu ngạo.

Định mở miệng nói gì đó, thì đúng lúc này, cô ta chợt chú ý đến một bóng người ở cửa.

Cô ta vội vàng gọi to: "Cô Cao Phi!"

Nghe vậy, những người khác nhanh chóng nhìn về phía cửa. 
 

Quả nhiên thấy Cao Phi bước vào từ bên ngoài.

 

Bình Luận (0)
Comment