"Mọi người đều ở đây à." Cao Phi chỉ gật đầu đơn giản xem như chào hỏi.
Ánh mắt Khuông đoàn trưởng xoay chuyển, "Cũng không phải tất cả đều ở đây. Đoàn trưởng Tô không đến."
Nhắc đến Đoàn trưởng Tô, Cao Phi nhíu chặt mày. Cô cũng đã xem tờ 《Tự Do Ngôn Luận》, nhưng ý nghĩ hoàn toàn khác so với nhóm người này.
Cất đồ đạc đi, cô ta có chút bất lực nói:"Đều là tin tức giả thôi, làm gì mà cuống lên thế?"
Ba chữ "tin tức giả" khiến ánh mắt đám người Đoàn ca vũ Chiến Kỳ khựng lại.
"Chiếc xe trên báo là xe của Tổng Tham mưu trưởng. Vừa rồi tôi đến còn thấy xe ông ấy đậu bên ngoài văn phòng Tổng cục Chính trị, chắc là đến để bác bỏ tin đồn rồi."
Cao Phi ung dung tìm một chỗ ngồi xuống, "Có ông ấy ở đây, 《Tự Do Ngôn Luận》 hẳn là phải lo lắng có giữ nổi cái da của mình không mới phải, không hiểu sao Đoàn trưởng Tô còn phải túc trực ở đó làm gì."
Chỉ vài câu nói của cô ta đã khiến nhóm người Đoàn ca vũ Chiến Kỳ lòng lạnh đi một nửa.
Đầu óc Hách Dạng càng như nổ tung một tiếng "ong", lòng rối bời như tơ vò, chỉ có thể vịn vào bàn để đứng vững.
"Đó… đó là xe của Tổng Tham mưu trưởng ạ ?" Cô ta nghĩ vậy, đương nhiên cũng lỡ lời hỏi ra.
"Ừm." Nhắc đến chuyện này, Cao Phi còn rất bực bội.
Sáng nay vừa nhìn thấy báo, ba cô ta đã chất vấn có phải cô ta làm hay không.
Cô ta nói không phải, nhưng cha cô ta vẫn không tin, bảo cô ta nhất định phải nói thật, bằng không nếu bị điều tra ra, ông cũng không thể giúp gì được.
Giải thích mãi, ba cô ta mới miễn cưỡng tin.
Chẳng lẽ chỉ vì trước đây cô ta đã buông lời ác ý với Khương Du Mạn, mà sau này bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy cũng đều đổ lên đầu cô ta ư? Cao Phi cảm thấy mình oan ức hơn cả Đậu Nga.
Cả văn phòng chìm trong im lặng.
Tổng Tham mưu trưởng bị lôi vào một bài báo mang tính hủy hoại danh dự như vậy, dùng đầu ngón chân cũng biết, ông ấy nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm 《Tự Do Ngôn Luận》 một cách nghiêm túc.
Không chỉ thế, họ sẽ phải tìm mọi cách để xóa bỏ mọi sự nghi ngờ.
Ý đồ dựa vào Tổng cục Chính trị để rút đoàn văn công Sư đoàn 22 trong chớp mắt đã trở thành điều không thể.
Nguyện vọng của Khuông đoàn trưởng thất bại, vẻ mặt bà ta trở nên gượng gạo, không tự nhiên.
Sợ Cao Phi nhận ra, bà ta lấp l.i.ế.m nói: "Cũng không biết là kẻ thiếu đạo đức nào đã làm ra chuyện này. Giờ thì hay rồi, mọi người đều vì bài báo này mà phải chạy đôn chạy đáo."
"Chứ còn gì nữa?" Cao Phi mệt mỏi xoa trán, "Lần này 《Tự Do Ngôn Luận》mà không làm Tổng tham mưu trưởng hài lòng, e rằng khó lòng bước ra khỏi Tổng cục Chính trị."
Cô ta cũng thấy Khương Du Mạn quá xui xẻo.
Nhìn nhận một cách khách quan, 《 Sáng sớm 》 là một tác phẩm chất lượng thượng thừa. Xảy ra chuyện vào thời điểm quan trọng này, cũng may là còn vô tình dính líu đến Tổng Tham mưu trưởng.
Nếu không, Khương Du Mạn cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, một mình nuốt sự oan ức này.
"Bang!"
Cây bút trong tay Hách Dạng rơi xuống đất, lập tức thu hút ánh mắt của những người khác.
Cô ta lúng túng nhặt bút lên, ánh mắt né tránh, không dám nhìn ai.
"Đồng chí Hách Dạng, cô bị làm sao vậy?" Cao Phi thấy cô ta sắc mặt trắng bệch, thuận miệng hỏi một câu.
Sao mỗi lần nhìn thấy cô ta, Hách Dạng lại như chuột thấy mèo vậy? Chẳng lẽ cô ta đáng sợ đến thế sao?
"Không… không có gì." Hách Dạng cố gắng làm vẻ mặt trông tự nhiên nhất có thể.
Cao Phi bĩu môi, hiển nhiên không tin, "Tôi thấy tâm lý cô quá kém. Cô nên học tập đồng chí Khương Du Mạn kia kìa. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không hề hoảng loạn."
Dừng lại một chút, cô ta nhịn không được cái miệng tò mò của mình, "Chuyện như thế này mà rơi vào người cô, chẳng phải cô sẽ sợ đến ngất xỉu à?"
Lời này vừa lúc chọc trúng nỗi lo lắng thầm kín nhất của Hách Dạng. Trong khoảnh khắc, cô ta cứng họng, không thốt nên lời.
May mắn thay, Cao Phi không có ý làm khó cô ta, nói xong liền đứng dậy: "Thôi được rồi, tôi sang văn phòng bên kia xem tình hình thế nào."
Những người khác đều gật đầu đồng ý.
Mãi đến khi Cao Phi rời đi, Hách Dạng mới đổ người xuống ghế, tứ chi rã rời, lòng bàn tay đổ mồ hôi điên cuồng.
Cô ta đã nặc danh gửi tin, nhưng chưa quên rằng 《Tự Do Ngôn Luận》 còn có một quả b.o.m hẹn giờ.
Nếu sự thật phơi bày, điều gì đang chờ đợi mình đây……
Càng nghĩ, cô ta càng ... không dám nghĩ tiếp.
Vẻ ngoài bình tĩnh, tự tin lúc nãy đã biến mất không còn dấu vết.
Ngay lúc cô ta lòng như lửa đốt, người phụ trách của 《Tự Do Ngôn Luận》 đã vừa lau mồ hôi, vừa hối hả đi vào Tổng cục Chính trị với vẻ mặt căng thẳng.
Nhận được điện thoại của Tiếu bộ trưởng, họ đã lập tức chạy đến mà không dám chần chừ, mồ hôi làm ướt vài tờ giấy trên tay suốt dọc đường đi.
Cả đời này họ cũng không nghĩ tới một tòa soạn báo độc lập quy mô nhỏ như họ lại có ngày bị Tổng cục Chính trị triệu tập.
Càng đến gần văn phòng Tổng cục Chính trị, họ càng rụng rời chân tay, chỉ khi nhìn vào chiếc túi tài liệu trong tay mới hơi yên tâm một chút.
Lúc này, Tiếu bộ trưởng đã châm thêm rất nhiều lần nước trà cho Khương Du Mạn.