Phan Lan Phượng kích động nói xong mới phản ứng lại, bà ta vậy mà quên mất, người đàn ông trước mặt là Tổng Tham mưu trưởng, ở thủ đô có rất nhiều người muốn lấy lòng ông. Những người làm công tác văn phòng như ở Phòng Bất động sản, nếu có cơ hội mượn chuyện này để bán cho Tổng Tham mưu trưởng một ân tình, sẽ có rất nhiều người tranh nhau mà làm. Cho dù không thể sửa tên sổ đỏ, họ cũng có thể gây khó dễ để vợ chồng Khương Minh Bân không thể bán nhà. Dù sao đây cũng là nhà Xưởng dệt cấp.
Phan Lan Phượng ngậm miệng.
Có lẽ đối với Khương Du Mạn hiện tại, căn hộ này có hay không cũng không còn quan trọng nữa, bán hay không cũng chẳng sao. Nhưng đối với bọn họ, đây lại là cái phao cứu sinh duy nhất lúc này.
Thái độ khinh miệt, dè bỉu của những người xung quanh khiến họ không thể chịu đựng nổi, mà không có công việc, không có thu nhập, họ cũng chẳng thể nào kiếm được chỗ dung thân khác.
“Tôi có thể đồng ý, nhưng tôi có điều kiện.” Khương Minh Bân c.ắ.n răng, cuối cùng cũng mở lời.
“Ba!” Khương Minh Hà kích động lao ra từ buồng trong, “Không được đồng ý!”
Nếu ba cô ta đồng ý, Khương Du Mạn sẽ chính thức trở thành thiên kim tiểu thư của Tổng Tham mưu trưởng, khi đó Khương Du Mạn và cô ta sẽ thực sự một trời một vực, cô ta vĩnh viễn không thể nào sánh bằng.
“Ở đây không có phần cho con nói chuyện, còn không mau vào trong!”
Khương Minh Bân thầm trách Khương Minh Hà khờ dại. Nếu ông ta không đồng ý, Tổng Tham mưu trưởng có đầy cách để ép họ phải chấp thuận. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đến cả cơ hội cò kè mặc cả cũng không còn.
Khương Minh Hà cứng cổ, ngẩng đầu nhìn thẳng Tần Đông Lăng, định mở miệng từ chối. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt cô ta chạm phải ánh mắt ông, cô ta lập tức cứng họng.
Khí chất uy nghiêm của một vị Tổng Tham mưu trưởng không phải loại người có tố chất tâm lý kém cỏi như cô ta có thể chống đỡ được.
Thấy Khương Minh Hà im lặng, Khương Minh Bân mới tiếp tục: “Tôi muốn con gái tôi được nhận vào làm tại nhà máy của tôi.”
Vì chuyện bê bối trong nhà, chức vị của ông ta đã bị đình chỉ, thu nhập cả gia đình giảm sút nghiêm trọng. Nếu có thể đi làm lại, dù người khác có nói ra nói vào thế nào, họ cũng vẫn chịu đựng được.
“Được.”
Chỉ là một vị trí công nhân ở nhà máy dệt, hồ sơ của Khương Minh Bân vẫn còn đó, chuyện này cũng không tính là làm trái quy định.
Thấy Tần Đông Lăng đồng ý, Phan Lan Phượng đứng bên cạnh muốn nói lại thôi. Rõ ràng, bà ta cũng muốn Tần Đông Lăng giúp đỡ can thiệp việc riêng.
Nhưng bà ta còn chưa kịp mở lời, Tần Đông Lăng đã cùng Tôn Thật Phủ quay người bước ra ngoài.
Khương Minh Hà chạy vội vài bước ra tới cửa, nhìn hai người thong thả đi khỏi ngõ nhỏ, rồi bước lên chiếc xe Hồng Kỳ bóng loáng, sang trọng và khí phái kia.
Chiếc xe đó, ngay cả nhà họ Sở cũng chưa chắc có cấp bậc được ngồi. Mà giờ đây, ba ruột của Khương Du Mạn lại đang ngồi bên trong. Còn cha cô ta, vì muốn lấy lại vị trí làm việc tại nhà máy dệt, lại phải c.ắ.n răng chấp nhận nhượng bộ.
Nhìn chiếc xe Hồng Kỳ dần khuất dạng khỏi tầm mắt, sự không cam lòng và ghen ghét cuộn trào trong lòng Khương Minh Hà tan dần, hóa thành một nỗi hoang mang mờ mịt.
Giữa cô ta và Khương Du Mạn, đã có một ranh giới cả đời khó lòng vượt qua.
Không thể phủ nhận, sau khi Tần Đông Lăng ra mặt, hiệu suất giải quyết công việc quả thật rất cao.
Buổi chiều, số báo mới nhất của 《Tự Do Ngôn Luận》 lại xuất hiện tại các sạp báo lớn, và nhanh chóng được bán hết veo.
“Sao nhanh thế đã có số mới rồi? Mọi người tranh nhau mua gì vậy?”
“Anh xem đi, trên đó viết này. Cô giáo biên kịch thiên tài của quân khu hóa ra là con gái của Tổng Tham mưu trưởng, chuyện sáng nay chỉ là hiểu lầm lớn. Đây là thư xin lỗi của tòa soạn đấy.”
Những cuộc đối thoại tương tự gần như diễn ra ở khắp các sạp báo ở Kinh thành.
Không còn bất cứ sự e ngại hay rào cản nào, tin tức Khương Du Mạn là thiên kim của Tổng Tham mưu trưởng đã mượn 《Tự Do Ngôn Luận》 mà chắp cánh, lan truyền khắp Kinh thành, bay về mọi miền.
***
Trong khi đó, tại nhà họ Hứa.
Hứa Thanh và Quý Phương Thư vẫn chưa hay biết gì.
Quý Phương Thư vẫn còn chìm đắm trong nội dung trên 《Tự Do Ngôn Luận》 số trước: “Hiện giờ thanh danh của cô ta ở Kinh thành chắc chắn rất xấu. Lúc này, mới là thời điểm tốt nhất để chúng ta an ủi, làm lành.”
Nghe vậy, Hứa Thanh tỏ vẻ không hài lòng, “Em còn định liên lạc với nó làm gì nữa? Nhà họ Phó nói không chừng sắp bỏ nó đấy.”
Làm gì có người đàn ông nào chịu được việc bị vợ ‘cắm sừng’, nhất là khi chuyện đó còn bị công bố thiên hạ.
“Nhưng không phải anh đã nói sao? Anh tới Sư đoàn 22, thái độ của Nguỵ Sư trưởng không hề giống Đoàn văn công đã gặp phiền phức gì lớn.” Quý Phương Thư nhíu mày.
Hứa Thanh đáp: “Anh có đến hỏi thăm, nhưng lời lẽ của ông ta cứ úp úp mở mở, còn đòi lôi kéo anh chơi cờ. Anh phải chuồn lẹ.”
Nguỵ Lưu Cương là người thích khoe khoang, người của Sư đoàn 22, ông bảo vệ như bảo vệ tròng mắt. Biết Khương Du Mạn gặp chuyện lớn như vậy, đáng lẽ ông phải cuống quýt lên mới đúng. Việc ông bình tĩnh như thế rõ ràng là có gì đó không bình thường.