Mặc dù vậy, Hứa Thanh vẫn nghi ngờ: “Anh và ông ta từ xưa đã không hợp nhau, dù ông ta có gặp chuyện thật, ông ta cũng sẽ không để anh biết, sợ bị anh cười chê?”
“Cũng phải,” Quý Phương Thư thở dài, “Em cũng không ngờ, đứa cháu ngoại này của anh lại có gan lớn đến vậy.”
Hứa Thanh lạnh nhạt nói: “Giống hệt mẹ nó.”
Năm xưa, Hứa Mi đã chống đối hôn sự do gia đình sắp đặt, nhất quyết dây dưa với người đàn ông. Giờ đây, Khương Du Mạn đã có chồng có con, vừa lên Kinh thành đã ‘quên gốc’, thậm chí bị dèm pha lên tận mặt báo!
Nếu trước kia, ông ta còn muốn nhận lại Khương Du Mạn vì nể mặt nhà họ Phó, thì giờ đây, ông ta chỉ muốn phủi sạch mọi quan hệ với Khương Du Mạn.
“Vậy rốt cuộc em có nên gọi điện không?” Quý Phương Thư có chút do dự, “Phó Cảnh Thần ... không nhất thiết sẽ ly hôn với cô ta, đúng không?”
“Đừng gọi vội.” Hứa Thanh ngăn lại, “Nếu cuối cùng nó thật sự ly hôn, chuyện nó là con gái nhà họ Hứa mà bị lộ ra, chúng ta còn mặt mũi nào nữa?”
Nghe qua thấy cũng có lý, Quý Phương Thư quyết đoán buông ống nghe điện thoại xuống.
Cuộc trò chuyện của hai vợ chồng vừa kết thúc đã thấy Hứa lão gia tử từ viện điều dưỡng trở về.
Hứa Thanh vốn rất kính trọng cha mình, liền đem chuyện này kể lại.
“Con làm rất đúng,” Hứa lão gia tử có cùng quan điểm với Hứa Thanh, “Nước ở Kinh thành sâu lắm, chọc phải phiền phức bên đó, nhà họ Hứa cũng dễ bị kéo xuống bùn.
Hứa Thanh gật đầu, thấy ông ta cau mày, tò mò hỏi, “Ba, sao đi ra ngoài về trông như gặp phải chuyện gì phiền lòng vậy?”
“Không phải mẹ con thì còn ai,” Hứa lão gia tử không muốn nói nhiều, “Ở viện điều dưỡng nghe người ta nói gì đó, lại bắt chúng ta phải đi hỏi thăm. Cái loại hậu bối lẳng lơ ấy mà cũng muốn nhận về nhà họ Hứa sao? Thật là cái nhìn thiển cận của đàn bà.”
Lúc trước Khương Du Mạn còn có giá trị với nhà họ Hứa thì bà không muốn lộ mặt. Giờ cô ta đã mang tiếng xấu thì lại hăng hái đòi nhận. Thật là vô lý.
Hứa Thanh gật đầu tán thành, “Năm đó em gái con chính là bị nuông chiều đến hư hỏng như vậy. Danh dự nhà họ Hứa, không thể để bị hủy hoại một cách dễ dàng.”
Con gái nhà họ Hứa bỏ nhà trốn đi, họ đã phải tốn bao công sức che giấu sự thật. Giờ Khương Du Mạn đã lên báo, nhận về chẳng khác nào rước nhục.
Hứa lão gia tử rất vừa lòng với suy tính của con trai cả, “Con biết là tốt rồi.” Nói xong, ông ta xoay người lên lầu nghỉ ngơi.
Nhìn bóng lưng cha mình khuất dần nơi hành lang, Hứa Thanh nghiêng đầu nói với Quý Phương Thư: “Về phía mẹ, dạo này em không cần đi thăm nữa.”
Quý Phương Thư gật đầu đồng ý.
Lúc này đã đến giờ bà ta tới Đoàn ca múa Hướng Dương. Ra khỏi nhà, ngồi trên xe, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ chầm chậm trôi qua, Quý Phương Thư hiếm hoi có chút xuất thần.
Danh dự nhà họ Hứa, những người phụ nữ không nghe lời, tất cả đều bị hai cha con họ vứt bỏ: Hứa lão phu nhân, Hứa Mi, và giờ là Khương Du Mạn.
Kiêu ngạo như bà ta, giờ phút này cũng không khỏi suy nghĩ miên man. Đoàn ca múa Hướng Dương đang trên đà đi xuống, liệu sau này, người bị vứt bỏ, có khi nào là chính mình không?
Lắc lắc đầu, Quý Phương Thư cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Bà ta và Hứa Thanh đã có tình nghĩa vợ chồng nhiều năm, chắc chắn sẽ không đến mức đó.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh tới Đoàn ca múa Hướng Dương.
Sau vụ việc Văn Tâm, Đoàn ca múa Hướng Dương không còn sôi nổi như trước, ai nấy đều ủ rũ, mỗi ngày đều phải dành rất nhiều thời gian để động viên tinh thần.
Quý Phương Thư theo thường lệ quan sát mọi người luyện tập, chọn lọc xem gần đây có kịch bản nào hay không.
Chẳng mấy chốc, đã qua hai tiếng đồng hồ.
Đang xoa trán thì Hứa Thanh vội vã từ ngoài đi vào.
“Sao anh lại đến đây?” Thấy là ông ta, Quý Phương Thư rất ngạc nhiên.
Hứa Thanh trông có vẻ rất sốt ruột, “Em mau gọi điện hỏi xem, anh nghe nói báo chí Kinh thành lại ra thông cáo mới rồi?”
Đoàn Văn nghệ có thể liên lạc trực tiếp với Tổng cục Chính trị. Quý Phương Thư gọi điện hỏi, càng nghe, sắc mặt càng trở nên lạ lùng.
Chờ cúp điện thoại, bà ta ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh, 《Tự Do Ngôn Luận》 lại ra thông cáo xin lỗi, nói chiếc xe đó là của Tổng Tham mưu trưởng, hai người là quan hệ cha con.”
Quan hệ cha con?
Sắc mặt Hứa Thanh ngưng trọng, ông ta ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng, rất lâu sau mới thì thầm: “Cha nó không phải là công nhân nhà máy dệt sao?”
“Đúng vậy, nó họ Khương mà.” Quý Phương Thư cũng không thể nào hiểu nổi.
Thấy Hứa Thanh không nói tiếp, bà ta lại cẩn thận thăm dò, “Vậy anh nói xem, giờ chúng ta có nên gọi điện cho nó không?”
Thanh danh xấu là vì loạn quan hệ nam nữ, giờ đã được đính chính, những chuyện trước đó tự nhiên không còn căn cứ. Vừa rồi qua điện thoại, người ta cũng nói, vì vụ này, biên kịch của Đoàn ca múa Chiến Kỳ còn phải ra Tòa án quân sự, đủ thấy sự việc được xử lý chính thức, nghiêm túc đến mức nào.
“Không gọi.”
Hứa Thanh đứng dậy đi đi lại lại vài vòng trong phòng, như thể đang cân nhắc lợi hại.
Ánh mắt Quý Phương Thư dõi theo ông ta, chờ Hứa Thanh quay người lại, hai ánh mắt lập tức chạm nhau.
“Chúng ta đi thẳng tới Kinh thành.” Sau một lúc lâu, Hứa Thanh mở lời.
Là con gái ruột của Tổng Tham mưu trưởng, lại là con dâu nhà họ Phó, Khương Du Mạn hội tụ quá nhiều giá trị. Nếu so sánh giá trị bằng một chiếc cân công lý, bên cô đã đặt đầy lợi thế. Có đứa cháu ngoại này, sau này địa vị của dòng họ Hứa cũng được nâng lên một bậc.