Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 522

 Chính ủy chỉ Khương Du Mạn: “Ông cứ nói với con gái Đông Lăng đi, con bé ký tên thì tôi mới được ký tiếp ở phía sau.”

Nói đến đây, nét mặt ông Tần Đông Lăng tươi hẳn lên. Trước kia ông không có con cái ruột thịt, mọi vấn đề đều do đơn vị lo liệu. Giờ có con gái rồi, cảm giác khác hẳn.

“Đồng chí Khương Du Mạn chắc cũng đã biết, ca phẫu thuật lần này là để lấy ra những mảnh đạn nhỏ còn sót lại từ năm xưa. Các mảnh này nằm rải rác. Hiện tại, hai mảnh gây ảnh hưởng lớn nhất đến Tổng Tham mưu trưởng là một mảnh ở vị trí gáy và một mảnh nằm gần phổi.”

Viện trưởng Cao cẩn thận trình bày rõ bệnh tình, rồi tiếp tục giải thích, “Lần phẫu thuật lấy ra này, có xác suất không nhỏ là đồng chí ấy sẽ không thể xuống bàn mổ. Nhưng nếu không làm, theo tuổi tác tăng lên, ông ấy sẽ càng không còn đủ sức khỏe để tiến hành phẫu thuật được nữa.”

Đây chính là lý do sau khi đ.á.n.h giá kỹ lưỡng, các bác sĩ đã kiến nghị Tần Đông Lăng nên mổ. Trong một hai năm gần đây, sức khỏe của ông thường xuyên có vấn đề, một khi xuất hiện biến chứng nặng, sẽ không còn cơ hội cứu chữa.

Từng lời, từng chữ lọt vào tai, Khương Du Mạn nghe xong, cảm thấy bất an và hoảng hốt vô cùng. Cô theo bản năng nhìn sang Phó Cảnh Thần một cái, rồi lại hướng về phía Tần Đông Lăng.

“Cái ông này, nói chuyện sao mà nặng lời thế!” Chính ủy vội vàng kéo Viện trưởng Cao sang một bên, “Ông xem, ông làm tiểu Mạn sợ đến mức nào rồi kìa.”

Tần Đông Lăng cũng có chút hối hận. Lẽ ra ông nên để Chính ủy giúp ký giấy tờ. Hôm nay chính tai nghe những lời này, nhỡ đâu ông thật sự có mệnh hệ gì, con gái ông chẳng phải sẽ đau lòng day dứt hồi lâu hay sao?

Đón lấy ánh mắt nghiêm khắc của hai vị đại lão quân khu, Viện trưởng Cao thấy đầu mình to như cái đấu. “Đây đều là những kết quả xấu nhất của ca phẫu thuật, chúng tôi dĩ nhiên sẽ dốc hết sức mình để tránh tình huống đó. Nhưng khi thông báo với người nhà trước ca mổ, chúng tôi buộc phải thành thật.”

“Tiểu Mạn, kết quả không đến nỗi tồi tệ như thế đâu, xác suất thành công cao nên cha mới đồng ý phẫu thuật.” Tần Đông Lăng ngược lại còn quay sang an ủi Khương Du Mạn.

“Con biết ạ.” Khương Du Mạn vừa cảm động lại vừa hoang mang.

Sau khi ký tên, cô vẫn luôn ngồi cạnh giường bệnh bầu bạn với Tần Đông Lăng, nhìn thấy ông, cô mới cảm thấy bớt chênh vênh phần nào.

Tần Đông Lăng hiển nhiên cũng lo lắng chuyện chẳng lành, nên đã kể cho con gái nghe rất nhiều về chuyện cũ của ông và Hứa Mi. Khương Du Mạn nghe rất chăm chú.

Chỉ là những lời thỉnh thoảng xen kẽ nhắc đến người nhà họ Hứa khiến cô nhớ đến vợ chồng Quý Phương Thư đang ở bên nhà Cao Phi, sắc mặt có chút không tốt.

Hai cha con tâm sự cả một buổi chiều, đến khi bên ngoài trời đã tối mịt, Khương Du Mạn mới dẫn người nhà ra về.

Tôn Thật Phủ lái xe đưa họ, “Sáng mai Tổng Tham mưu trưởng sẽ vào phòng mổ. Tôi sẽ đến đón các hai người trước đó.”

Khương Du Mạn gật đầu.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, cho đến khi khuất bóng, Tần Đông Lăng mới quay trở lại phòng bệnh trên lầu.

Chính ủy đang gọt táo cho ông. Thấy vậy, ông lẩm bẩm: “Nếu cậu luyến tiếc, cứ để họ ở lại bệnh viện một đêm. Phòng bệnh cán bộ cao cấp này vẫn còn chỗ mà.”

“Bệnh viện có phải là nơi tốt đẹp gì đâu.”

Hình như nhớ ra điều gì, ông Tần Đông Lăng nghiêm nghị nhìn Chính ủy, “Lão Trác, nhỡ mai tôi thật sự xảy ra chuyện gì…”

“Dừng!”

Chính ủy nhíu chặt mày, “Đừng có nói mấy lời vô dụng xui xẻo đấy! Cậu phải lấy lại cái khí thế lúc còn ở chiến trường đi! Có cái cửa ải khó khăn nào mà cậu không vượt qua được? Tôi đây, hồi trước còn nằm rạp trên tuyết âm mấy chục độ mà còn sống sót, sợ gì mấy chuyện này?”

Nói rồi, hốc mắt Chính ủy cũng đỏ lên. “Cậu nhất định phải sống ! Tiểu Mạn, Tiểu Diệp, ... tất cả chúng tôi đều sẽ chờ cậu !”

Thấy ông sắp khóc đến nơi, Tần Đông Lăng bất đắc dĩ cực kỳ. “Được rồi, tôi không nhắc đến nữa. Dù sao lúc trước tôi đã từng cứu cậu, cậu phải chăm sóc tiểu Mạn và gia đình nó đấy.”

Miệng nói không nhắc đến, nhưng lời lẽ lại toàn là ý tứ gửi gắm cô nhi, Chính ủy lại muốn mắng người. Ông phẩy tay một cái, “Nếu anh cậu thuật thành công, tôi sẽ nhận nó làm con gái nuôi ngay lập tức.”

Tần Đông Lăng: “…Con gái tôi chỉ có thể gọi tôi là ba, ba nuôi cũng không được.”

Kế hoạch "nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, "lừa gạt thượng vị" thất bại, Chính ủy cười mắng, “Hay cho cậu, Tần Đông Lăng! Lúc này rồi mà còn… Được! Dù có nhận hay không nhận, nó là con gái cậu, tôi, và cả Vận Thông bọn họ, đảm bảo sẽ đối tốt với nó hơn cả con gái ruột.”

Giọng điệu c.h.é.m đinh chặt sắt, trịnh trọng cam đoan: “Dù không có cậu là ba ruột ở đây, Kinh thành này cũng không dám có ai bắt nạt nó đâu.”

Lúc này Tần Đông Lăng mới thật sự yên tâm.

Viện trưởng Cao trực tiếp mổ chính ca phẫu thuật của Tần Đông Lăng, sự việc quan trọng nên các bác sĩ có uy tín nhất của Bệnh viện Tổng Quân khu đã họp liên tục suốt một buổi chiều.

Tại Đại viện Tổng Quân khu, nhà họ Cao đã dọn sẵn một bàn thức ăn thịnh soạn.

“Hứa Thanh, Phương Thư, hai đứa mau ăn đi, đừng chờ dượng nữa.” Mẹ Cao biết chồng mình hôm nay chắc chắn sẽ không về, nên liên tục gắp thức ăn vào bát hai người.

Quý Phương Thư gật đầu, vờ như vô tình hỏi: “Dì út, cháu nghe Cao Phi nói, dượng toàn quyền phụ trách sức khỏe của Tổng Tham mưu trưởng. Có bận đến thế cơ ạ?”

“Chẳng phải sao?” Mẹ Cao cũng sầu lo, “Sáng mai đã phải phẫu thuật rồi. May mà trong bệnh viện có nhà ăn.”

 

Bình Luận (0)
Comment