Vợ chồng Hứa Thanh giật mình, ý tứ trong lòng liền linh hoạt hẳn lên. Họ không hề biết Tần Đông Lăng phẫu thuật vào ngày mai. Với sức khỏe kém như thế, nghĩ cũng biết ca mổ này nguy hiểm đến nhường nào.
“Thừa nước đục thả câu” mới là thượng sách. Có lẽ, ngày mai có thể mang đồ đến thăm nom một chuyến… Dù sao họ cũng đã lâu không gặp Khương Du Mạn.
Bên cạnh, Cao Phi thu hết mọi chuyện vào mắt, khóe môi thoáng hiện lên sự châm chọc nhàn nhạt. Dù cô ấy tiếp xúc với Khương Du Mạn không nhiều, nhưng cô ấy biết đối phương là người thông minh và có chủ kiến. Đôi khi cô ấy thật sự không hiểu, hai vợ chồng chị họ lấy đâu ra sự tự tin mà nghĩ người ta sẽ chịu nhận họ chứ?
Nếu ngày mai họ thật sự đi, đó chính là tự rước lấy nhục.
Tất nhiên, chuyện này cô ấy chỉ thích đứng ngoài nghe ngóng và hoàn toàn không có ý định nhắc nhở. Ăn cơm xong, cô ấy liền lên lầu nghỉ ngơi.
Sau khi vợ chồng Hứa Thanh về phòng, họ lấy ra những đồ vật mang theo lần này để sắp xếp. Trong đó có cả ảnh chụp của Hứa Mi năm xưa.
Mặc dù đã nhìn rất nhiều lần, nhưng khi thấy lại, Quý Phương Thư vẫn phải cảm thán.
“Thảo nào qua bao nhiêu năm, Nhã Quân vẫn đầy địch ý. Quả thật là một đại mỹ nhân.”
Hứa Thanh có chút bất mãn, “Yên lành, em nhắc đến cô ta làm gì?”
Sau khi nhà họ Phó được minh oan, những chuyện dơ bẩn của nhà họ Sở bị phơi bày ra hết. Hơn nữa, Hứa Nhã Quân đắc tội với không ít người, chẳng còn chút thanh danh nào. Bây giờ Hứa Thanh ở ngoài luôn tỏ ra mình không có người em họ này, chỉ sợ danh tiếng bị liên lụy.
“Người khác đâu có nghe thấy,” Quý Phương Thư biện bạch, “Em chỉ nói lúc có hai chúng ta thôi mà.”
Hứa Thanh dặn dò, “Lần này thì thôi, nhưng về sau, dù là chỉ có hai ta, em cũng đừng nhắc đến, cứ quên luôn Hứa Nhã Quân đi.”
Khương Du Mạn và Hứa Nhã Quân có xích mích, chưa kể Hứa Nhã Quân đã thay thế Hứa Mi gả cho nhà họ Sở. Những bí mật này không giấu được mãi. Việc duy nhất họ có thể làm là che đậy triệt để chuyện này.
Quý Phương Thư biết điều, gật đầu. “Sáng mai còn phải đi gặp người. Anh để ảnh lên bàn đi, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi.”
“Được.”
Đèn trong phòng nhanh chóng tắt.
Bên kia, tại Đại viện Tây Khu.
Chiếc đèn đầu giường bật sáng, Khương Du Mạn tựa vào thành giường, đang lật mở cuốn sổ tay.
“Đang xem gì thế?” Phó Cảnh Thần cầm ly nước vào nhà, ánh mắt dừng lại trên cuốn sổ trong tay cô. Cuốn sổ này, hình như không phải của vợ anh.
“Sổ của mẹ em.” Khương Du Mạn nói. “Chiều nay trước khi chúng ta, ba đưa cho em.”
Cuốn sổ có chất lượng tốt, nhiều năm như vậy chủ nhân cũng rất mực quý trọng. Trừ vài nếp gấp, nó không hề bị bong tróc. Bên trong ghi chép một nửa trang số, những chuyện thú vị, những thói quen nhỏ thích quan sát người khác của Hứa Mi đều được ghi lại.
Chiều nay, Tần Đông Lăng đã giao nó cho cô.
Khương Du Mạn rũ mắt, hàng mi dài tạo thành một bóng râm mờ ảo dưới mí mắt, càng làm làn da cô thêm tinh tế như sứ.
Phó Cảnh Thần nắm lấy tay cô, “Em cứ xem cho kỹ, ngày mai chúng ta sẽ trả lại cho ba.” Giọng anh vô cùng trấn tĩnh.
Khương Du Mạn bất tri bất giác thấy an lòng hơn rất nhiều, cô gật đầu.
Tối nay, cô ngủ không ngon giấc, dù ngủ được cũng luôn mơ những giấc mộng vụn vặt. Cảnh trong mơ kỳ lạ, quái đản. Cô giật mình tỉnh giấc rất nhiều lần. Phó Cảnh Thần mỗi lần đều ôm chặt cô vào lòng, dần dần, trong những cái vỗ về đều đặn của anh, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cũng đến rạng sáng.
Khi xuống lầu ăn cơm, mẹ Phó kéo Phó Cảnh Thần ra một bên dặn dò: “Hôm nay Mạn Mạn trong lòng chắc chắn rất lo lắng, con nhất định phải đi theo con bé mọi lúc. Có con ở bên, lòng nó mới vững vàng được.”
“Con biết ạ.”
“Tiểu Diệp con không cần lo, mẹ trông nó. Có chuyện gì cứ gọi về báo cho mẹ.”
Hai người đang nói chuyện, Khương Du Mạn đã ăn cơm xong. Lúc này hai người mới đi đến Bệnh viện Tổng Quân khu.
Tần Đông Lăng đã làm xong các bước chuẩn bị trước mổ, đang chờ. Thấy cửa mở, ông vội vàng nhìn ra. Không thấy cháu ngoại, ông vô cùng thất vọng, “Sao không đưa Tiểu Diệp đến?”
Khương Du Mạn nói: “Cháu còn bé, sợ quấy rầy. Chờ ngài phẫu thuật xong, hồi phục tốt, con sẽ dẫn cháu đến.”
Thật ra là lòng dạ cô rối bời, không có tinh lực trông coi con, nhưng cô cũng hy vọng Tần Đông Lăng có điều vương vấn để có thể tăng thêm ý chí chiến thắng ca mổ.
Tần Đông Lăng gật đầu, thấy con gái ngồi bên mép giường, ông do dự mấy lần, rồi vươn tay ra.
Khương Du Mạn lập tức nắm lấy. Gần như ngay khoảnh khắc hai ba con chạm tay nhau, vành mắt cô đã đỏ hoe. Lòng bàn tay cha cô ấm áp, thô ráp, giống như Phó Cảnh Thần, còn có những vết chai sần dày đặc. Nửa đời trước, ông nhất định đã phải chịu rất nhiều gian khổ.
“Đừng sợ,” Tần Đông Lăng nhìn đồng hồ treo trên cửa. “Phẫu thuật xong là không sao. Đã lỡ mất còn rồi, ba nhất định phải nhìn Tiểu Diệp lớn lên chứ.”
Khương Du Mạn gật đầu, nhưng mũi vẫn cay cay.
“Con đã mang cuốn sổ tay mà ngài đưa đến đây,” cô nói, “Đây là đồ của mẹ. Chờ ngài ra viện, con sẽ trả lại cho ngài.”
Tần Đông Lăng khẽ mỉm cười.