Hứa Giác Bình trở về, hắn trấn an vợ con, rồi đón con trai về bên cạnh.
Nhìn đứa con trai trưởng trầm mặc, Quản Tinh Hoa vô cùng áy náy. Từ đó về sau, cô gần như đáp ứng mọi yêu cầu của con trai.
Nhưng vì xa cách từ nhỏ, tình cảm hai anh em thực sự rất nhạt nhẽo. Cô thường xuyên buồn rầu vì điều này, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Trong ngôi nhà này, từ khi gả về, vị trí của cô đã được xác định rất rõ ràng: Nghe theo Hứa Giác Bình.
Hứa Giác Bình nói gì, cô làm nấy.
Hứa Giác Bình mang trên người ưu điểm của người đàn ông gánh vác gia đình, nhưng đồng thời cũng có tính gia trưởng rất mạnh. Sống chung một mái nhà, cho dù là một người hiền lành như Quản Tinh Hoa cũng thường xuyên bị hắn làm cho khóc nức nở.
Mỗi lần thấy mẹ như vậy, Hứa Mi vừa đau lòng vừa tức giận.
“Ba thật quá đáng,” Đôi mày lá liễu của con bé nhíu chặt, “Ông ấy chẳng tôn trọng mẹ chút nào.”
“Tiểu Mi, con nói khẽ thôi.”
Quản Tinh Hoa hoảng hốt, “Ba con tính tình vốn là như thế. Mẹ không sao, mọi người xung quanh cũng đều như vậy cả thôi.”
Cha mẹ cô, anh chị em cô, cũng đều sống như vậy. Cho nên, Quản Tinh Hoa không hề cảm thấy có gì sai trái.
“Mẹ, không phải đâu.” Đôi mắt Hứa Mi giống mẹ ánh lên ý cười, “Trong sách viết, bây giờ là xã hội mới, nam nữ phải bình đẳng. Chồng phải yêu thương, bao dung vợ mình.”
Quản Tinh Hoa biết, gần đây con gái rất thích đến hiệu sách đọc sách. Mỗi lần đọc sách, con bé đều rạng rỡ, đặc biệt vui vẻ.
“Mấy thứ đó đều là sách tạp nham,” Quản Tinh Hoa rất lo lắng, “Con vẫn là cô gái chưa chồng, đừng nói những lời như vậy.”
Hứa Mi bĩu môi, không cãi vã với mẹ nữa, nhưng trông rõ là không phục.
Quay đi, con bé vẫn vùi đầu vào biển sách. Mỗi tuần, con bé mượn bốn năm quyển sách, không những đọc xong, còn viết xuống rất nhiều nhận xét trong vở.
Con bé ngày càng độc lập, ngày càng thông minh.
Quản Tinh Hoa vừa tự hào về con gái, lại có nỗi lo lắng không che giấu được.
Qua những lần trò chuyện với Tiểu Mi, cô phát hiện quan điểm về hôn nhân của con gái khác biệt với cô ngày càng nhiều. Con bé ủng hộ tự do yêu đương, vợ chồng hòa thuận, và từ tận đáy lòng không tán đồng việc cha nó phủ nhận những việc vợ làm.
“Mẹ ở nhà cũng làm rất nhiều việc, không phải là người rảnh rỗi sống trong nhung lụa mười mấy năm như lời ba nói.”
Hứa Mi kiên định nói, “Sau này con tuyệt đối sẽ không tìm người nào giống ba.”
Quản Tinh Hoa thao thức cả đêm, lăn qua lộn lại suy nghĩ về những lời này.
Hứa Giác Bình không biết những gì đang diễn ra trong lòng vợ, sáng hôm sau hắn đưa cả nhà đi dự tiệc mừng thọ nhà họ Sở.
Không lâu sau khi trở về, hắn đề nghị muốn gả Hứa Mi cho Sở Duyên Long.
Trái tim Quản Tinh Hoa nhảy dựng lên, chuyện cô lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Khoảng thời gian đó, quả thực là cơn ác mộng mà cả đời cô vẫn phải lặp đi lặp lại hồi ức.
Con gái không muốn gả đến nhà họ Sở, Quản Tinh Hoa cũng không muốn đứa con gái trẻ trung, xinh đẹp của mình đi làm mẹ kế cho người ta. Hai mẹ con cô đơn yếu ớt trong nhà, hợp lại thành một sợi dây mỏng manh muốn chống cự.
Nhưng sợi dây mỏng manh này, rất nhanh đã bị Hứa Giác Bình vô tình kéo đứt.
Hắn nhốt Hứa Mi ở trong nhà, không cho phép con bé ra ngoài nữa.
Hắn còn nói cho cô biết, Sở Duyên Long yêu thích Hứa Mi đến mức nào, nhà họ Sở lại có tiền đồ ra sao.
“Hứa Mi còn nhỏ, chưa hiểu được dụng tâm sâu xa của tôi. Nhưng làm gì có người cha ruột nào muốn hại con mình?”
“Vợ Duyên Long đã mất, Duyên Long cũng nói sẽ giao con trai cho ba nó nuôi dưỡng. Tiểu Mi gả qua đó sẽ trực tiếp làm chủ gia đình. Con bé lại thông minh, có chủ kiến như vậy, chắc chắn sẽ sống tốt.”
Quản Tinh Hoa há miệng, còn muốn cãi lại.
Nhưng Hứa Giác Bình rất nhanh nhìn ra ý đó, cuối cùng hắn tung ra đòn sát thủ.
“Tất cả những việc này đều vì tiền đồ của Hứa Thanh mà suy xét. Cô không cần phải xen vào, tôi sẽ xử lý tốt. Nếu Hứa Mi cuối cùng vẫn không muốn, thì lúc đó hẵng nói.”
Nghe đến câu cuối cùng, Quản Tinh Hoa miễn cưỡng đồng ý.
Nếu con gái cuối cùng vẫn không chịu, thì vẫn còn đường cứu vãn.
Hứa Mi ngày càng gầy đi trông thấy.
Con bé bị nhốt trong phòng, không được đọc sách, không được ra ngoài, thậm chí không được xuống lầu.
Nhìn con gái như vậy, Quản Tinh Hoa đau lòng. Thế là, cô nhân lúc chồng không chú ý, giúp Hứa Mi ra ngoài, dặn dò con bé phải về sớm.
Hứa Mi ra khỏi nhà, mãi đến hôm sau mới trở về.
Trong nhà nổi trận lôi đình, Hứa Giác Bình tức giận vô cùng, thậm chí còn động tay đ.á.n.h cô.
Buổi tối, Hứa Mi đồng ý gặp mặt Sở Duyên Long, Hứa Giác Bình mới nhẹ nhõm thở phào.
Ngày cưới cuối cùng được định vào hai tháng sau.
Trong nhà không còn hạn chế Hứa Mi ra ngoài nữa, vào một ngày, trước khi con gái ra khỏi nhà, con bé có chút khác thường, cứ do do dự dự ở phòng khách.
“Sao thế, Tiểu Mi?” Quản Tinh Hoa quan tâm hỏi, “Con muốn đi hiệu sách à?”
“Vâng. Mẹ, dạo này mẹ gầy đi rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Con mới là người gầy đi,” Quản Tinh Hoa v**t v* mặt con, “Con có muốn ăn gì không? Hôm nay mẹ sẽ làm cho con.”
Hứa Mi áp mặt vào mẹ, “Ăn sườn đi ạ.”
Từ ngày hôn ước định xuống, hai mẹ con họ không còn thân thiết như vậy nữa. Mắt Quản Tinh Hoa đỏ hoe.
Cô ôm chặt lấy con gái, muốn nói lời xin lỗi, nhưng nhận thức đã ăn sâu bén rễ từ nhỏ đến lớn lại khiến cô không thể mở lời.
Cô chỉ có thể đứng ở cửa nhìn bóng lưng con gái, vẫy tay về phía con bé khi nó quay đầu lại.
Hứa Mi quay đầu lại rất nhiều lần, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng con, Quản Tinh Hoa mới vào nhà.
Cô làm xong món sườn.
Nhưng con gái cô đã không còn trở về nữa.
Hứa Giác Bình nổi cơn thịnh nộ, đi đi lại lại trong phòng khách, ngón tay hắn gần như chỉ thẳng vào mũi cô, “Hứa Mi không muốn gả cho Duyên Long, chắc chắn là cô cố tình thả nó đi!”
Hứa Thanh thì hỏi cô: “Mẹ, em gái thật sự không nói con bé đi đâu sao?”
Nếu là trước kia, bị chỉ trích như vậy, Quản Tinh Hoa đã sớm hoang mang sợ hãi.
Nhưng từ khi biết con gái bỏ nhà trốn đi, trái tim cô như bị khoét mất một mảnh. Đứa trẻ lớn lên bên cạnh cô từ bé đến lớn, ra ngoài rồi sẽ sống sót thế nào đây?
Con bé thậm chí còn không mang theo mấy bộ quần áo.
Quản Tinh Hoa cả người vô lực, nước mắt như những hạt trân châu đứt đoạn rơi xuống, rồi lại chất đầy hốc mắt. Nhìn ngôi nhà rộng lớn này, cô chưa bao giờ cảm thấy xa lạ đến thế.
Hứa Thanh và Hứa Giác Bình như đúc ra từ một khuôn, hai cha con lúc này ngay cả vẻ mặt cũng chẳng khác nhau, đều đang trách móc cô, trách móc Tiểu Mi.
Quản Tinh Hoa không nói một lời, xoay người ra cửa tìm con gái. Đi trên con đường đêm tối, nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, rồi lại chứa đầy.
Cô đã sai rồi.
Lời con gái nói là đúng, cô vẫn luôn sống trong một gia đình bóc lột phụ nữ. Điều đáng buồn cười là cô bị bóc lột cả đời, cho đến khi đứa con gái duy nhất quan tâm cô bị ép đến phải rời đi, cô mới rốt cuộc làm thủng cái bong bóng tự lừa dối mình về cha mẹ, anh chị, thậm chí là cuộc hôn nhân của chính mình.
Nếu có thể tìm được con gái, cô sẽ từ bỏ tất cả, cũng sẽ không ép buộc con bé nữa. Cho dù là ly hôn, cho dù mang tiếng là người vợ không hiền lương, cô cũng chỉ cần được ở bên cạnh bảo bối của mình.