Mấy ngày nay, Quản Tinh Hoa gần như đã khóc hết nước mắt.
Bất cứ nơi nào có thể tìm, hiệu sách, nhà trọ, ga tàu hỏa, thậm chí gầm cầu, đều không thấy tung tích.
Kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà, cô hy vọng có thể thấy Hứa Mi, nhưng chỉ có hai cha con lạnh nhạt.
Hứa Giác Bình thấy cô chật vật như vậy, mặt mày xanh lét bỏ đi khỏi trước mặt cô.
Hứa Thanh thì dừng bước.
“A Thanh,” Đáy mắt Quản Tinh Hoa cháy lên những đốm hy vọng, “Tiểu Mi là em gái ruột của con. Mẹ đã đi hỏi rồi, ga tàu hỏa không tra được ai mua vé. Con…”
“Mẹ, em gái đi như thế này đã gây ra rất nhiều phiền toái rồi, mẹ đừng gây thêm phiền toái nữa.”
Hứa Thanh có chút không kiên nhẫn, “Mẹ đi rửa mặt chải đầu, thay quần áo khác đi. Đừng để người ngoài nhìn vào lại cười chê chúng ta.”
Cười chê?
Giọng Quản Tinh Hoa run rẩy, “Con nói gì?”
“Hứa Mi ra nông nỗi này đều là do cô chiều chuộng nó,” Hứa Giác Bình dừng bước ở sân, “Nó không hiểu chuyện như vậy, không biết chia sẻ gánh nặng với gia đình. Đứa con gái như thế đừng tìm nữa, cứ để nó tự sinh tự diệt ngoài kia đi.”
Đứa con gái lúc tập đi bước chân lạch bạch như vịt con,
Đứa con gái lớn lên phấn điêu ngọc trác,
Đứa con gái vĩnh viễn gọi mẹ, luôn bênh vực mẹ,
Cùng với hình ảnh cuối cùng, hốc mắt đỏ hoe, liên tiếp quay đầu lại, chỉ để lại cho cô một bóng lưng nho nhỏ;
Con bé ngoan ngoãn như vậy, thông minh độc lập như vậy, con bé yêu cô biết bao. Hai mẹ con họ từng nhìn nhau mà có thể ngồi suốt cả buổi chiều.
Khi đó cô đã vô số lần ảo tưởng, cô yêu con bé hai mươi năm là không đủ, nếu có thêm cháu ngoại gái thì tốt rồi. Cô cũng sẽ dành cho đứa cháu ngoại ấy rất nhiều rất nhiều tình yêu, làm cho nó những chiếc váy khiến người khác phải hâm mộ.
Nhưng giờ thì sao?
Âm thanh ngọng nghịu lúc bé của con trong ký ức và giọng nói lạnh lùng của chồng đan xen xuất hiện, Quản Tinh Hoa thậm chí có một thoáng ù tai.
Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ đến mức gần như muốn chảy máu.
Người phụ nữ từ trước đến nay dịu dàng, coi chồng là trời, duỗi tay tát mạnh vào mặt Hứa Giác Bình.
“Tiểu Mi của tôi ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhất. Chính là anh, và cả con, hai con ác ma đã khiến tôi phải tự mình ép con bé rời đi.”
Cái tát này mạnh đến nỗi khiến Hứa Giác Bình quay phắt đầu, thậm chí còn nếm được mùi m.á.u tanh trong miệng.
Người luôn là “trời” của gia đình như hắn, làm sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục bị vợ tát vào mặt? Hắn gần như lập tức muốn giơ tay đ.á.n.h trả.
Nhưng cơn cuồng loạn chỉ trích của Quản Tinh Hoa vừa rồi đã khiến những người khác trong khu tập thể chú ý. Họ xúm lại hỏi han tình hình, khiến Hứa Giác Bình đành phải bỏ cuộc.
Kể từ đó, suốt hai tháng, Quản Tinh Hoa thường xuyên đi biệt tăm vài ngày liền. Căn nhà họ Hứa dường như không còn là nơi cô muốn ở nữa, cô trở về chỉ cốt để xem Hứa Mi có quay về nhà hay chưa.
Trong thời gian dài tìm kiếm con gái, tinh thần cô dần trở nên bất ổn, thường xuyên ngồi bệt xuống đất gào khóc.
“Tiểu Mi chưa bao giờ rời xa tôi lâu đến thế. Không biết giờ con bé sống có tốt không, có bị người ta bắt nạt không.”
Hai cha con nhà họ Hứa chê bà làm mất mặt, bèn dọn khỏi khu tập thể cũ và đưa bà vào trại điều dưỡng.
Thời gian đầu, Quản Tinh Hoa liên tục giãy giụa đòi ra ngoài tìm con gái, vô cùng không hợp tác với việc điều trị. Sau đó, cô bị tiêm t.h.u.ố.c an thần thường xuyên, thần kinh não bị tổn thương nghiêm trọng, những lúc tỉnh táo ngày càng ít đi.
Dù vậy, cô vẫn cực đoan cự tuyệt người nhà họ Hứa đến thăm. Bà hận chồng, hận con trai, và càng hận chính mình hơn.
Cô từng tìm cách tự sát nhưng không thành. Kể từ đó, cô không dám nghĩ đến cái c.h.ế.t nữa, vì sợ một ngày nào đó Tiểu Mi sẽ trở về tìm mẹ. Lỡ con bé nhớ mẹ, mà mẹ lại không còn, thì biết phải làm sao?
Rất nhiều năm sau này, Quản Tinh Hoa sống trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, cho đến khi Quý Phương Thư mang đến một tờ báo.
Bóng dáng nữ đồng chí trên tờ báo kia trông rất giống Tiểu Mi của bà. Chỉ cần liếc mắt một cái, bà liền biết đó nhất định là con gái của Tiểu Mi.
Từ miệng Quý Phương Thư, bà nhanh chóng biết được tin con gái mình đã mất nhiều năm. Tay Quản Tinh Hoa khi ấy run lên bần bật.
Nhìn ánh mắt đầy toan tính của Quý Phương Thư, giây phút ấy bà đã hạ quyết tâm: Chính tay mình sẽ cắt đứt sợi dây huyết thống cuối cùng giữa họ.
Đây cũng là điều cuối cùng bà có thể làm cho con gái.
Sau này, Quý Phương Thư lại dẫn theo một người phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i cùng đứa cháu nhỏ đến thăm bà, trong lời nói không ngừng ca tụng về tiền đồ, về nhà chồng tốt của cô cháu ngoại, về việc cô ta là con gái ruột của Tổng Tham mưu trưởng.
Quản Tinh Hoa vẫn một mực c.ắ.n răng không nhận. Bà không thể thực hiện ước nguyện tự tay may cho cháu ngoại một chiếc váy, và càng không thể trở thành gánh nặng trên đường đời của con bé.
Vợ Hứa Mộc sau đó lại sinh thêm một cậu con trai, số lần người nhà họ đến thăm bà ngày càng thưa thớt.
Khi Hứa Giác Bình qua đời, bà cũng bắt đầu hoàn toàn lẫn lộn.
Vào đúng ngày sinh nhật của con gái, bà bỗng chốc "hồi quang phản chiếu", tỉnh táo lại trong chốc lát. Bà tự thay một bộ quần áo sạch sẽ, dựa vào giường và lặng lẽ rơi lệ.
Nước mắt chảy dài theo khóe mắt chằng chịt nếp nhăn, trượt qua sống mũi, rồi thấm vào tóc mai. Ý thức của bà chậm rãi trở nên mơ hồ.
Tiểu Mi hy sinh khi cứu hỏa, bị lửa thiêu cháy chắc chắn rất đau, giống như nỗi đau bà cảm thấy khi biết tin vậy.
Con bé có sợ lắm không? Có nhớ mẹ không? Con gái của con bé lúc đó còn bé bỏng đến thế, thậm chí còn chưa kịp về sống với cha ruột. Tiểu Mi nhất định đã vô cùng lo lắng.
Con bé đã phải chịu tổn thương đến mức nào mà suốt bao nhiêu năm qua mới không hề hiện về trong giấc mộng của mẹ? Dù chỉ một lời cầu cứu cũng không có.
Chắc chắn con bé đã không tha thứ cho bà.
Trời tối.
Ánh đèn trong phòng điều dưỡng đúng giờ tắt đi. Trong căn phòng tối đen như mực, chỉ còn lại Quản Tinh Hoa run rẩy.
Tử Thần có lẽ đã đứng ngay trước mặt.
Quản Tinh Hoa nhìn ánh sáng hắt vào từ bên ngoài, cảm thấy nhịp đập nơi lồng n.g.ự.c mình dần yếu ớt. Bà đột nhiên có chút sợ hãi. Nỗi sợ hãi cái c.h.ế.t có lẽ đã khắc sâu vào linh hồn của mỗi con người.
Bà còn như vậy, Tiểu Mi của bà chẳng phải cũng sẽ như thế sao?
Trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, bà vẫn luôn suy nghĩ: Không biết bảo bối của bà đang lo lắng cho đứa con gái nhỏ tuổi ở nhà,
Hay là đang nhớ thương người mẹ cách xa ngàn dặm này?