Sáng hôm sau.
Hứa Mi cầm chiếc áo đã giặt sạch, vội vã đến tiệm sách. Cánh cửa vẫn đóng im lìm như ngày hôm qua, và Tần Đông Lăng cũng vẫn ở đó.
Cô trao lại chiếc áo cho hắn: “Tôi còn lo hôm nay anh không đến. May mà tối qua không mưa nữa, quần áo mới kịp khô ráo.”
Tần Đông Lăng nhận lấy, nói: “Cô không cần phải gấp gáp như thế.”
Cả hai cùng nhìn về phía cánh cửa tiệm sách đã đóng kín. Một lát sau, Hứa Mi đề nghị: “Hiệu sách này lâu lắm rồi chưa mở cửa… Hay là chúng ta đến thư viện trường học đi?”
“Thư viện trường học” cô nhắc đến, đương nhiên là thư viện của trường đại học. Lý trí mách bảo Tần Đông Lăng rằng hắn nên giữ khoảng cách, giữ chừng mực, nhưng khi đối diện với Hứa Mi, mọi lý trí đáng nói của hắn dường như tan biến.
Thế là, hai người lại cùng nhau đến thư viện trường. Ở đây, số lượng sách dĩ nhiên phong phú hơn hẳn tiệm sách nhỏ. Nhược điểm duy nhất là người đến người đi khá đông đúc, và ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Tần Đông Lăng hơi băn khoăn: “Họ... có hiểu lầm gì không?”
Hứa Mi cố ý trêu chọc hắn: “Anh mong người ta hiểu lầm lắm sao?”
Tần Đông Lăng:“…”
“Thôi được rồi,” Hứa Mi thấy hắn im lặng liền chuyển đề tài ngay: “Cứ mãi bận tâm người khác nghĩ gì làm chi, chỉ cần trong lòng mình rõ ràng là được mà.”
Không giống, Tần Đông Lăng thầm thở dài. Hắn cũng sẽ hiểu lầm. Hứn hiểu lầm cái sự quan tâm, những cái chạm vô tình, những ánh nhìn lén lút này. Hắn sợ mình sẽ hiểu lầm rằng cô có ý với hắn.
Đáng tiếc, cô lại không biết những suy nghĩ rối bời trong lòng hắn. Cô vẫn hồn nhiên dẫn hắn đi dạo quanh khuôn viên trường, đi đến bên hồ nước, còn hào hứng kể: “Nghe nói mùa đông, mặt hồ này sẽ đóng băng, có thể trượt băng trên đó. Lúc đó chúng ta có thể chụp ảnh kỷ niệm.”
Khi nói lời này, cô bước nhanh hơn vài bước, vượt lên trước hắn. Cô vừa cười khúc khích, vừa ngoái đầu nhìn lại hắn bằng đôi mắt trong veo, lấp lánh.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tần Đông Lăng không khỏi nghĩ: Nếu được chụp ảnh, bức ảnh đó nhất định sẽ rất đẹp. Trong đó, có cô, có hắn, và có cả niềm vui giấu kín lúc này.
Liên tiếp hai ngày, họ vẫn duy trì tần suất gặp mặt như thế, và lần nào cũng kết thúc bằng việc Tần Đông Lăng đưa cô về tận nhà.
Hôm nay, sau khi chào tạm biệt, Hứa Mi bước vào nhà. Vừa liếc mắt, cô đã thấy Hứa Giác Bình và Hứa Thanh đang ngồi trong sân.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt của cả Hứa Giác Bình và Hứa Thanh đều thoáng qua sự kinh ngạc. Lâu ngày không gặp, con gái lớn đúng là như mười tám cái thay đổi, càng lớn càng xinh đẹp.
Cứ như vậy, không cần phải lo lắng chuyện bên nhà họ Sở nữa. Suy nghĩ này khiến vẻ mặt Hứa Giác Bình càng thêm hiền từ, hòa nhã: “Tiểu Mi, lâu lắm không gặp, nếu ba có gặp con ngoài đường, e là cũng không nhận ra mất.”
Hứa Mi không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn mẹ là Quản Tinh Hoa.
Quản Tinh Hoa cũng chẳng buồn giữ thể diện cho chồng cũ: “Có chuyện quan trọng gì thì ông nói thẳng đi, đừng có ở đây mà giở trò ôn nghèo kể khổ.” Nếu không phải mấy hôm nay con gái về ở, bà không muốn để hàng xóm láng giềng chế giễu, bà đã sớm đuổi hai người này ra khỏi nhà rồi.
Hứa Giác Bình bị bà làm cho mất mặt, đáy mắt thoáng chút khó chịu, nhưng vì bận tâm kế hoạch kia nên đành nén xuống.
Ông t khoác lên vẻ đạo mạo: “Nhiều năm như vậy, tôi cũng đâu có đi tìm người khác đâu. Giờ Tiểu Mi đã hiểu chuyện thế này, thằng Thanh cũng biết phấn đấu, bà còn không chịu nguôi ngoai sao?”
À, hóa ra là đến đây để cầu hòa sao ?
Thật nực cười. Bao nhiêu năm trước không hề nghĩ đến việc hòa giải, đến khi Hứa Mi trưởng thành, trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, ông ta mới nhớ ra mình còn có một đứa con gái như vậy.
“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!” Quản Tinh Hoa lạnh nhạt đáp: “Từ cái ngày tôi dắt Tiểu Mi rời khỏi nhà ông, sẽ không bao giờ có chuyện tôi quay lại đâu.” Bà chẳng để cho Hứa Giác Bình một chút đường lui nào, nói thẳng tuột ra mọi chuyện.
Hứa Thanh đứng im lặng, môi mím chặt.
“Bà!” Hứa Giác Bình bắt đầu thấy đau đầu: “Bà dắt Tiểu Mi ở cái nơi này, về sau làm sao tìm được chỗ tốt để gả đi? Chỉ có khi làm con gái của tôi, nó mới có thể tìm được người tử tế!”
Đáy mắt Hứa Mi lộ ra vẻ châm biếm. Quả nhiên, lại là chuyện này.
Dù cô đã cùng mẹ rời khỏi Hứa gia, nhưng chỉ cần cô còn mang một nửa dòng m.á.u của ông ta, cô sẽ vẫn bị ông ta lợi dụng.
Nhưng cô bây giờ đã không còn là Hứa Mi hai bàn tay trắng, chỉ biết làm liều như trước nữa. Hứa Mi của hiện tại có sự yêu thương vô điều kiện của mẹ, có một người chồng sắp cưới chân thành, đáng tin cậy ( khụ, tuy giờ nói như vậy có hơi sớm, nhưng quả thực là vậy) và một tương lai tươi sáng đang chờ đón.
“Cút ngay!”
Như để xác nhận suy nghĩ của cô, ngay giây tiếp theo, Quản Tinh Hoa đột nhiên đứng dậy, cầm lấy mọi thứ trong sân ném thẳng vào người Hứa Giác Bình: “Tất cả cút ra khỏi đây cho tôi!”
“Hứa Giác Bình, tôi nói cho ông biết, đừng hòng mơ tưởng đến chuyện hôn sự của Tiểu Mi nữa! Đồ khốn nạn!”
Bà vốn là người hiền lành, mỗi lần nổi cơn thịnh nộ như thế này đều chỉ vì muốn bảo vệ con gái mình.
Hứa Giác Bình bị ném đồ trúng người, trông vô cùng lôi thôi, chật vật. Hứa Thanh cũng chẳng khá hơn, né tránh tứ tung. Hắn ta cau mày: “Mẹ, mẹ có thể lý trí một chút được không?”
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh mở miệng kể từ khi bước chân vào nhà. Không một lời hỏi thăm em gái, không một câu quan tâm mẹ, mở miệng ra đã là chất vấn.
Trái tim Quản Tinh Hoa dần nguội lạnh. Bà nhớ lại trong cơn ác mộng kia, chính đứa con trai này cũng nói bà gây sự vô cớ.
Giờ nhìn lại, việc bà dắt con gái rời khỏi nhà là hoàn toàn đúng đắn. Hứa Thanh và Hứa Giác Bình chẳng khác gì nhau, đều là những kẻ m.á.u lạnh, chỉ biết đến lợi ích bản thân.
Quản Tinh Hoa không còn chút lòng trắc ẩn nào. Bà chụp lấy cái chổi, như thể quét rác rưởi mà đuổi hai cha con ra ngoài.