Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 706

 
Nơi này cách âm không tốt. Hứa Giác Bình và Hứa Thanh đã thấy lác đác vài người hàng xóm ló đầu ra hóng chuyện. Họ không muốn mất mặt hơn nữa, đành mặt mày xanh mét mở cổng rời đi.

Hứa Mi điềm tĩnh tiến lên, khép cổng lại.

Đến khi cả hai mẹ con trở vào nhà, tay Quản Tinh Hoa vẫn còn hơi run rẩy, nhưng ngữ khí và ánh mắt bà vô cùng kiên định: “Tiểu Mi, con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con.”

Hứa Mi nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, gật đầu, không để vẻ lo lắng trong lòng ảnh hưởng đến mẹ.

Tục ngữ có câu, thà đắc tội với quân tử, chứ đừng đắc tội với tiểu nhân. Hứa Giác Bình và Hứa Thanh đều chẳng phải hạng quân tử gì, họ chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.

Có lẽ, chỉ có gả cho Tần Đông Lăng mới có thể cắt đứt hoàn toàn những mộng tưởng hão huyền, không thực tế của bọn họ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền quẩn quanh mãi trong đầu Hứa Mi, đến tận ngày hôm sau vẫn chưa thể xua tan.

“Cô làm sao vậy?”

Đã đến trước cửa nhà cô, mà Hứa Mi vẫn còn chưa hoàn hồn. Tần Đông Lăng lên tiếng hỏi.

Hứa Mi nhìn đôi mắt lo lắng của hắn, cô biết rằng lúc này chưa phải thời cơ thích hợp, nên cô lắc đầu: “Không có gì. Tôi về nhà đây, ngày mai gặp lại anh nhé.”

Nói rồi, cô xoay người, chuẩn bị đẩy cửa bước vào.

“Khoan đã,” Đúng lúc này, Tần Đông Lăng bất ngờ gọi cô lại.

Thanh âm của hắn nghe ra có vẻ hơi lúng túng: “Tôi… vẫn chưa biết, cô tên là gì.”

Cái đồ ngốc này, cuối cùng cũng biết hỏi rồi.

Tâm trạng tồi tệ ban đầu của Hứa Mi bỗng tan biến hết. Cô quay đầu lại, chớp chớp mắt: “Hứa Mi.”

“Hứa Mai,” Tần Đông Lăng lặp lại theo cô: “Là chữ ‘Mai’ trong hoa mai à?”

Hứa Mi thở dài, bước vài bước về phía Tần Đông Lăng.

Trong bóng đêm mờ ảo, khoảng cách giữa hai người kéo lại gần hơn bao giờ hết.

Nhìn gương mặt cô ngay trước mắt, tim Tần Đông Lăng không hiểu sao lại đập nhanh hơn.

Giây tiếp theo, Hứa Mi kéo lấy bàn tay hắn đang buông thõng bên người, rồi đưa lên khẽ xoa nhẹ lông mày cong như vành trăng non của mình.

Giọng cô có chút bất đắc dĩ, lại có vẻ nũng nịu: “Là chữ ‘Mi’ trong câu thơ ‘Trang bãi thấp giọng hỏi hôn phu, Họa mi sâu cạn hợp thời vô’ cơ.” 

Tần Đông Lăng không hiểu hết ý tứ sâu xa của câu thơ mà cô vừa nói, nhưng từ "hôn phu" thì hắn hiểu rõ.

Hắn cúi đầu nhìn xuống. Hứa Mi đang ngước mặt lên, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, ánh cười lấp lánh trong đêm tối, sáng rỡ lạ thường, như thể chứa đựng cả một bầu trời sao.

Má Tần Đông Lăng bỗng chốc nóng bừng, tim đập rộn ràng như trống thúc quân, vội vã đến mức khiến lồng n.g.ự.c hắn gần như không chịu nổi. Cô gái trước mặt khẽ chớp hàng mi dài, cảm giác mong manh, thoảng qua ấy khiến hắn gần như nín thở.

Dưới ánh mắt dò xét, đầy ý cười của cô, sự trấn tĩnh của người lính phút chốc tan biến. Hắn bối rối ngoảnh mặt đi, nhưng rồi lại chần chừ, lưỡng lự nhìn trở lại, nội tâm d.a.o động không thôi, chỉ chút thôi cũng đủ để thấy tình cảm đang cuộn trào trong lòng hắn.

Hứa Mi suýt không nhịn được cong khóe môi, chỉ đến khi thấy đủ vẻ bối rối đáng yêu của hắn, cô mới cực kỳ tự nhiên buông tay ra, lùi lại một bước rồi chào tạm biệt.

Toàn bộ quá trình diễn ra thật tự nhiên, phóng khoáng, cứ như lời giải thích hay hành động nắm tay khi nãy đều chẳng hề có chút tư tâm nào.

Cánh cổng gỗ kẽo kẹt mở ra rồi đóng lại. Tần Đông Lăng đứng c.h.ế.t lặng trước cửa, lòng bỗng hụt hẫng một khoảng trống vắng, như thể trái tim đã chạy theo cô gái ấy vào trong sân.

Hắn đi đi lại lại trước cổng mấy vòng, đầu óc lặp đi lặp lại câu nói kia, ngón tay buông thõng bên hông khẽ v**t v*, dường như còn vương vấn cảm giác mềm mại khi chạm vào hàng mi cô. Trái tim hắn căng đầy một cảm xúc khó gọi tên. Mãi lâu sau, Tần Đông Lăng mới xoay người, rời đi.

Sáng hôm sau, Hứa Mi không thấy bóng dáng quen thuộc ấy ở cổng trường. Cô tranh thủ ghé qua hiệu sách một chuyến, Tần Đông Lăng cũng không có ở đó. Điều này khiến cô hơi bực mình. Theo như cô hiểu về hắn, chuyện này hoàn toàn bất thường.

Nhưng Hứa Mi không có nhiều thời gian để bận tâm, vì bản thảo cô gửi cho tòa soạn tạp chí ở Bắc Bình đã bị gửi trả lại. Cả xấp bài viết dày cộm đặt ngay trên bàn làm việc trong văn phòng. Thầy giáo sau khi đọc qua đã đưa ra lời góp ý: “Thật ra em không nhất thiết cứ phải viết về công nhân dệt. Em có thể viết về những câu chuyện anh hùng, những tấm gương tốt trong xã hội.”

Bối cảnh xã hội sau chiến tranh đang cần nhiều hình thức tuyên truyền văn hóa, đây cũng là xu hướng chung của các tòa soạn. Thầy giáo tán thành năng lực kể chuyện của Hứa Mi, nhưng đồng thời cũng giới hạn phạm vi đề tài cô nên viết.

Hứa Mi không đôi co với thầy, cô mang nguyên bản thảo chưa hề chỉnh sửa, gửi thẳng cho một tòa soạn tạp chí khác.

Bạn cùng phòng của cô, Lôi Vịnh Lan, chứng kiến toàn bộ, hết sức kinh ngạc: “Hứa Mi, cậu không chịu sửa gì cả mà gửi lại thì làm sao mà qua được?”

Vịnh Lan cũng là một cô gái tài năng của khoa Ngữ văn, cô đã quyết tâm nghe theo lời thầy giáo, về viết lại một bài khác.

“Không thử thì làm sao biết?” Hứa Mi nhướng mày, giọng thản nhiên: “Dù sao gửi đi cũng chỉ tốn thêm vài con tem thôi. Lỡ may họ duyệt thì sao? Tại sao phải tự làm khó mình ?”

Lôi Vịnh Lan bật cười, giơ ngón tay cái lên: “Có lý!” Chiều hôm đó, Vịnh Lan cũng hạ quyết tâm chọn một tòa soạn có tiêu chí dễ hơn một chút, chuẩn bị gửi lại bản thảo.

Trong lúc dán tem, cô thấy Hứa Mi đang dọn dẹp đồ đạc, liền thắc mắc: “Cậu không đi sinh hoạt ‘Tổ học tập thời sự’ à?” Hoạt động này là tụ họp mọi người trong thời gian rảnh rỗi để giới thiệu nội dung các tờ báo trong ngày.

 
 

Bình Luận (0)
Comment