“Tớ không đi.” Hứa Mi đáp: “Tự mình đọc báo cũng được, cần gì phải chen chúc với cả đám người?” Vừa dứt lời, cô đã biến mất ở cửa ký túc xá. Lôi Vịnh Lan thu ánh mắt về, tiếp tục dán tem lên phong bì.
Hứa Mi bước ra khỏi trường học, cổng vẫn vắng tanh. Trên đường về nhà, cô đ.á.n.h liều, ghé qua hiệu sách một lần nữa. Cánh cửa hiệu sách, vốn đóng im ỉm đã lâu, nay lại mở toang. Nhưng bên trong chẳng có bóng người nào, Tần Đông Lăng vẫn vắng mặt.
"Lạ thật," Hứa Mi nhíu mày nghĩ, "Chẳng lẽ đêm qua hắn bị mình trêu chọc quá đà rồi sao? Rõ ràng là hắn thích mà."
“Tiểu Mi, hôm nay cháu tới mượn sách gì hả?” Chủ hiệu sách thấy cô, chào hỏi rất nhiệt tình.
Hứa Mi đã đến đây đọc sách nhiều năm, chủ hiệu sách sớm biết tên cô, hai người đã quen thân như bạn bè.
“Cháu tới trả cuốn lần trước mượn ạ.” Hứa Mi nhớ ra, lấy cuốn sách từ trong túi ra.
Trong lúc chủ hiệu sách đang đăng ký, cô tiện hỏi thêm một câu: “Dạo này sao hiệu sách đóng cửa lâu thế ạ? Cháu tới mấy lần đều không thấy mở.”
“Trong nhà bác có chút chuyện, người lớn tuổi không khỏe,” chủ hiệu sách nói: “Cũng không nghỉ lâu lắm đâu cháu, khoảng mười ba ngày thôi, đóng cửa từ giữa tháng.”
Hai người như những người bạn cũ trò chuyện vài câu, không lâu sau, một người khác cũng đến, chủ hiệu sách lại nhiệt tình bắt chuyện. Hứa Mi xách túi đi ra khỏi hiệu sách, quay trở về nhà mình.
Lúc ăn cơm tối, Quản Tinh Hoa cứ nhìn cô mãi. Hứa Mi nhanh chóng nhận ra: “Mẹ, mẹ cứ nhìn con làm gì thế?”
“Mẹ thấy hình như hôm nay con không vui lắm.”
“Đâu có,” Hứa Mi sờ sờ mặt, “Con thấy tâm trạng vẫn ổn mà.”
Quản Tinh Hoa nói: “Đêm qua con về nhà còn vui vẻ đến mức vừa ăn cơm vừa ngẩn ngơ cười. Hôm nay lại ỉu xìu, rốt cuộc là sao? Tâm trạng thay đổi nhanh thế?”
“… Bản thảo của con bị gửi trả lại.” Hứa Mi tìm một cái cớ.
Quản Tinh Hoa gật gật đầu, nhưng cũng không biết có tin hay không.
Trở về phòng mình, Hứa Mi mở sổ nhật ký, thầm lặng ghi cho Tần Đông Lăng một món nợ nho nhỏ. Chẳng lẽ hắn về đơn vị rồi sao? Cô nghĩ. Nếu hắn thật sự đi mà không nói tiếng nào với cô, cô thề sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!
Nỗi hờn dỗi này bay biến không còn dấu vết vào buổi sáng ngày hôm sau khi cô nhìn thấy Tần Đông Lăng đứng ngay tại vị trí cũ, dáng người thẳng tắp, rõ ràng là đang đợi cô.
“Hôm nay đồng chí tới sớm thế?” Hứa Mi bước tới, đ.á.n.h giá hắn từ trên xuống dưới: “Hôm qua đồng chí không tới, tôi còn tưởng đồng chí về đơn vị rồi cơ đấy.”
Đồng chí... Ánh mắt Tần Đông Lăng thoáng chút phức tạp. Sau đêm nằm mơ thấy cô, hắn còn mặt mũi nào mà gặp lại Hứa Mi nữa chứ? Nếu không phải ngày mai kỳ nghỉ phép kết thúc, có lẽ hôm nay hắn cũng chẳng đủ can đảm để quay lại đây.
“Hôm qua tôi có việc bận đột xuất.” Tần Đông Lăng đáp, giọng có chút gượng gạo.
May mắn là Hứa Mi không hỏi sâu thêm. Hai người vẫn đi thư viện, ra bờ hồ, rồi về nhà như mọi ngày. Chỉ khác là lần này, trước khi chia tay, Tần Đông Lăng đã báo rằng ngày mai hắn sẽ phải trở lại đơn vị.
“Anh được nghỉ phép lần này cũng khá lâu rồi.” Hứa Mi chợt thấy lòng trĩu nặng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên, “Về đơn vị, anh cũng nhớ tranh thủ đọc sách nhé.”
“Tôi biết rồi.” Tần Đông Lăng gật đầu.
Xung quanh hẻm nhỏ giờ đây vắng hoe, chẳng có một bóng người. Hai người đứng đối diện nhau, trong một bầu không khí im lặng đến nao lòng.
Tần Đông Lăng khẽ siết bàn tay, cuối cùng cũng cất lời, giọng trầm xuống, đầy mong chờ hỏi: “Về đơn vị rồi, chúng ta… có thể thư từ qua lại được không?”
Lời vừa dứt, Hứa Mi nở một nụ cười rạng rỡ: “Đương nhiên là được chứ! Anh đợi tôi một chút.” Cô lục lọi trong túi xách, lấy ra giấy bút, nhanh tay viết địa chỉ và tên, rồi đưa cho Tần Đông Lăng. Sau đó, cô cũng đưa bút cho hắn.
Hai người trao đổi địa chỉ cho nhau. Dù biết sắp phải xa cách, nhưng chẳng có bi thương nhiều, thay vào đó là sự chờ mong nôn nao được nhận thư của đối phương.
Tháng đầu tiên xa cách, Hứa Mi nhận được thư của Tần Đông Lăng, cùng lúc đó, cô lại nhận được một phong thư trả lại bản thảo từ tòa soạn. Cô viết thư hồi âm cho hắn, tiện thể lại chọn một tòa soạn khác để gửi bài. Cuộc sống vừa viết vừa gửi, vừa chờ thư cứ thế kéo dài suốt hai tháng.
Cuối cùng, bản thảo của cô cũng được một tòa soạn ở Khánh Thành chấp nhận đăng, đúng lúc hồ nước trong trường đã bắt đầu đóng băng. Hứa Mi đứng bên bờ hồ, quàng chiếc khăn len màu đỏ ấm áp mà mẹ cô đan, chụp một bức ảnh vô cùng xinh xắn.
Trong lần viết thư hồi âm tiếp theo, cô gói ghém cẩn thận, gửi tặng bức ảnh này cho Tần Đông Lăng.
Trên bức ảnh, cô gái có gương mặt tinh xảo, rạng rỡ, nụ cười đẹp hút hồn. Phông nền phía sau là một trời băng tuyết trắng xóa tương phản với vệt màu đỏ nổi bật trên cổ áo, tạo nên hiệu ứng thị giác mạnh mẽ, khó quên.
Tần Đông Lăng đặt bức ảnh này ở nơi hắn có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, và không biết đã bao nhiêu lần, chỉ cần nhìn nó, tâm trí hắn lại trở nên xáo động.
Suốt thời gian gần đây, hắn thường xuyên nhận thư, lại còn hay ngẩn ngơ nhìn ảnh chụp, đến mức các chiến hữu đều biết hắn đã có người trong lòng.
Mọi người thiện chí trêu chọc: “Khi nào thì cậu làm đơn xin kết hôn đây?”
Tần Đông Lăng chỉ quay người bỏ đi, không đáp.
Nhưng đối với người ngoài thì hắn giữ kín được, còn đối với Trác Định Anh, người anh em thân thiết nhất, hắn không thể giấu giếm.
“Ý của cậu là, cậu thích người ta, nhưng không biết người ta có thích cậu không?” Trác Định Anh hỏi, giọng điệu có vẻ nghiêm túc hơn.
“Cậu nói nhỏ thôi.” Tần Đông Lăng chỉ nhắc nhở như vậy, nhưng không hề phủ nhận.
“Cậu đấy, haizzz, đúng là cậu!”
Trác Định Anh vừa bực vừa thương, “Không thích thì ai gửi ảnh chụp cho cậu làm gì? Chậc chậc chậc, cậu đúng là có diễm phúc không nhỏ đâu.”