Nghe cô nhắc đến cha mẹ mình, ánh mắt Tần Đông Lăng càng thêm mềm mại. Anh nghĩ, nếu cha mẹ biết anh sắp cưới được một người vợ tốt như cô, nhất định sẽ rất vui mừng và tự hào. Chính vì trong lòng đều mong chờ vào việc nộp đơn xin kết hôn, lần chia tay này dường như không còn quá bi lụy, cả hai đều tràn đầy hy vọng và sự ngọt ngào.
Về tới đơn vị, Tần Đông Lăng lập tức đi thẳng đến phòng Chỉ huy để làm báo cáo xin kết hôn. Vị chỉ huy thấy hắn còn chưa kịp đặt hành lý đã sốt sắng đến, liền cười lớn:
“Chuyện đại hỉ, thảo nào đồng chí lại vội vã như vậy!” Vị chỉ huy nhìn người bộ hạ mình rất mực quý mến rồi vỗ vai hắn: “Chắc chắn là một cô gái tốt!”
Tần Đông Lăng mỉm cười, giọng điệu kiên định: “Cô ấy thực sự rất đặc biệt, Chỉ huy.”
Chỉ huy cười ha hả, bảo hắn điền thông tin, rồi không nhịn được tò mò: “Cô ấy trạc tuổi cậu à? Sao không đi cùng cậu luôn cho tiện?”
“Cô ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi,” Tần Đông Lăng đáp, “Hiện giờ cô ấy đang học đại học, sắp tới kỳ khai giảng rồi, công việc học hành cũng nhiều.”
Vị chỉ huy lần này mới thực sự ngạc nhiên: “Là sinh viên ư?” Không phải ông kinh ngạc quá mức, nhưng trong thời buổi "trăm phế chờ hưng" như hiện nay, sinh viên đúng là hiếm có như “lông phượng sừng lân.” Thảo nào Tần Đông Lăng lại nói người yêu mình đặc biệt tốt.
“Vâng ạ.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, vị chỉ huy mừng thay cho hắn: “Phải đối xử thật tốt với người ta. Nếu cậu mà làm lỡ dở tiền đồ của cô ấy, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu đâu đấy!” Trong thời đại ấy, vai trò của một sinh viên đối với xã hội là điều không cần bàn cãi, lời dặn dò của chỉ huy cũng là điều dễ hiểu.
Tần Đông Lăng hiểu rõ và hoàn toàn đồng tình với quan điểm này. Hứa Mi là sinh viên khoa Ngữ Văn, cô đã sớm gửi bài cộng tác cho các tòa soạn tạp chí, nhiều bài có nội dung sâu sắc, hữu ích cho xã hội.
Hắn nhanh chóng điền xong đơn xin, rồi chào cấp trên rời khỏi văn phòng chỉ huy và trở về khu tập thể của mình.
Vài ngày sau, Tần Đông Lăng lại được chỉ huy gọi lên văn phòng lần nữa.
“Đồng chí Hứa Mi quả thực rất ưu tú. Cha cô ấy có quân hàm không hề thấp. Hồ sơ đã được cấp trên thẩm tra và không có vấn đề gì. Cậu cầm thư giới thiệu của tổ chức về đăng ký kết hôn thôi!”
Cầm tờ giấy giới thiệu kết hôn trên tay, suốt đường trở về, Tần Đông Lăng vẫn còn mãi suy nghĩ về những lời vừa nghe. Hóa ra cha của Tiểu Mi vẫn còn sống, hơn nữa quân hàm còn rất cao.
Nhưng Tần Đông Lăng không bận tâm lâu. Hắn đoán được mối quan hệ giữa hai mẹ con cô và người cha kia rất gay gắt. Vậy nên, sau khi kết hôn với Tiểu Mi, mọi chuyện đương nhiên phải do vợ hắn quyết định. Chẳng sợ vì sự an toàn và hạnh phúc của cô, hắn sẽ phải chống lại bất cứ ai cản đường.
Tuy có khá nhiều ngày nghỉ phép kết hôn, nhưng vì đã hứa sẽ gửi điện báo thông báo cho Hứa Mi sớm, nên có kết quả, Tần Đông Lăng liền xin nghỉ sớm hơn dự kiến, định đi một chuyến xuống huyện.
Trác Định Anh thấy thế liền lấy làm lạ: “Cậu tự dưng xuống huyện làm gì? Lại còn xin nghỉ riêng nữa chứ. Việc này không giống phong cách của Tần Đông Lăng cậu chút nào.”
Tần Đông Lăng phá lệ nở nụ cười rạng rỡ: “Đi gửi điện báo hỉ sự.”
Trực giác mách bảo Trác Định Anh có điều gì đó không ổn. Hắn nheo mắt nhìn Tần Đông Lăng một lát, rồi bỗng nhiên hiểu ra: “Khoan đã, cậu nói cho tôi biết, hôm nay cậu lên văn phòng là vì chuyện gì?”
“Báo cáo kết hôn.” Tần Đông Lăng không giấu giếm hắn.
Dù đã đoán được phần nào, nhưng khi nghe những lời này, Trác Định Anh vẫn vô cùng kích động, suýt chút nữa ngã khỏi giường. “Cậu nói thật không đấy? Cô gái gửi ảnh cho cậu đúng không?” Không đợi Tần Đông Lăng trả lời, hắn đã reo lên: “Chắc chắn là người đó rồi!”
Khóe mắt Tần Đông Lăng ngập tràn ý cười, hắn quay người bước ra cửa. Trác Định Anh cũng vội vàng chạy theo, hắn muốn đi cùng Tần Đông Lăng xuống huyện để cùng gửi điện báo hỉ sự này.
Sau khi nhận được bức điện báo vỏn vẹn vài chữ nhưng chứa chan tin mừng, Hứa Mi vui sướng đến mức bước đi cũng muốn nhảy nhót.
Càng gần đến ngày này, cô càng lo sợ sẽ có bất trắc xảy ra. Cô thấp thỏm chờ đợi suốt mấy ngày dài, cho đến khi Tần Đông Lăng trở về, tờ giấy đăng ký kết hôn nằm gọn trong tay hắn, lòng cô mới thực sự vững vàng.
Giấy đăng ký kết hôn thời bấy giờ được làm rất trang nhã, phía trên còn có khẩu hiệu đanh thép: “Yêu kính lẫn nhau, cùng nhau cố gắng, đoàn kết lao động, gia đình hạnh phúc.”
Nhìn hai cái tên của mình và hắn được đặt cạnh nhau trên tờ giấy hôn thú này, Hứa Mi không khỏi bâng khuâng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang dâng trào trong lòng. Từ nay về sau, cô chính thức có một bến đỗ, có một người để tin cậy dựa vào.
Tối đó, Quản Tinh Hoa đã chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn để chúc mừng cho con gái và con rể. Dù điều kiện còn đơn sơ, đây vẫn là ngày vui vẻ nhất, đáng nhớ nhất của Hứa Mi trong suốt nhiều năm qua.
“Các con đã tính khi nào sẽ về đơn vị chưa?” Trên bàn cơm, Quản Tinh Hoa nhìn Tần Đông Lăng hỏi: “Đông Lăng này, đơn vị con chắc có thể cho người thân tuỳ quân chứ?”