Hứa Mi giải thích: “Con không được nghỉ, nhưng con nhớ nhà nên muốn về ở mấy hôm.”
Hứ Mi từ chối yêu cầu nấu ăn khuya của mẹ, cô đi rửa mặt, đ.á.n.h răng, rồi viết nhật ký. Khi cô nằm lên giường thì đã là một giờ sau.
Rõ ràng đã khuya lắm, nhưng Hứa Mi lại không hề buồn ngủ.
Nghĩ đến chuyện hai người sắp kết hôn, trong lòng cô giống như ấp ủ một niềm háo hức khó tả, tràn đầy mong chờ vào cuộc sống phía trước.
Chẳng qua…
Nghĩ đến đêm kết hôn ở kiếp trước, Hứa Mi vừa thấy ngượng ngùng lại vừa có chút lo lắng.
Nếu mọi chuyện không đi theo quỹ đạo ban đầu, liệu con gái cô, Tiểu Mạn của cô, còn có thể quay về bên cô không?
Mấy năm nay, Hứa Mi luôn cố kìm nén không nghĩ tới con gái. Cô biết, chuyện kiếp trước có lo lắng cũng vô ích, điều cô có thể làm là nắm bắt hiện tại thật tốt.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ là một chút an ủi cô dành cho hắn trong lúc khổ sở, hai người lại quyết định đi tới hôn nhân. Hắn không hề say rượu.
Đêm hôm đó, Hứa Mi trằn trọc mãi trên giường, tới tận khuya mới ngủ được.
Thời gian sau đó, cô đều đang chờ đợi Tần Đông Lăng tới nhà.
Chẳng mấy chốc, trường học nghỉ hè. Hứa Mi về nhà, cứ nhìn mãi ra ngoài cửa, tần suất nhiều tới mức ngay cả Quản Tinh Hoa cũng nhận ra điều bất thường.
“Tiểu Mi, con đang nhìn gì thế?”
Hứa Mi đang thất thần, bà gọi hai tiếng cô mới hoàn hồn.
Nhìn mẹ, cô chỉ mất vài phút để đưa ra quyết định thú nhận: “Mẹ, con có người mình thích rồi.”
Lời vừa mở miệng đã khiến Quản Tinh Hoa mở to hai mắt vì kinh ngạc.
Bà bình tĩnh nhìn con gái, một lúc lâu không nói nên lời.
Hứa Mi cũng ngồi thẳng người. Từ năm mười ba tuổi, khi mẹ đưa cô rời khỏi Hứa gia, bà vẫn luôn tôn trọng cô, cho cô đủ tự do. Tất cả những thay đổi này đều đến từ cơn ác mộng kia.
Hứa Mi không biết trong cơn ác mộng, mẹ cô đã mơ thấy những gì, nhưng cô thấp thỏm về phản ứng của mẹ đối với tình yêu tự do.
Quản Tinh Hoa quả thực kinh ngạc, nhưng rất nhanh bà đã lấy lại bình tĩnh.
“Con nói cho mẹ nghe về người ấy đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của mẹ, Hứa Mi thở phào nhẹ nhõm, kể lại chi tiết chuyện quen nhau và những lần cả hai ở bên nhau suốt thời gian qua.
Khi nghe thấy Tần Đông Lăng đang phục vụ trong quân đội, lại còn làm tới chức Tiểu đoàn trưởng, sắc mặt Quản Tinh Hoa càng trở nên hòa hoãn.
“Nếu con cảm thấy người đó có thể tin tưởng được, thì bảo cậu ấy tới nhà ngồi chơi một lát, để mẹ giúp con xem xét.”
Hứa Mi nhìn bà: “Mẹ, đây có tính là mẹ đồng ý rồi không?”
“Chưa hẳn là đồng ý đâu, mẹ còn phải tự mình xem xét, thấy yên tâm thì mới được.”
Quản Tinh Hoa thở dài: “Thật ra, kể từ khi những chuyện tồi tệ đó xảy ra, mẹ đã mong con tìm được người mình thích. Tuy rằng bây giờ chuyện yêu đương tự do vẫn còn hiếm hoi, nhưng mẹ chỉ mong con được hạnh phúc.”
Bà đã vứt bỏ danh dự để mang con gái rời khỏi Hứa gia, cũng chỉ là hy vọng đứa con của mình có thể cả đời hạnh phúc, làm sao bà có thể phản đối chứ?
Hứa Mi sụt sịt mũi, cảm động ôm lấy mẹ.
Chỉ cần vượt qua cửa ải của mẹ, sẽ không còn ai có thể ngăn cản hai người họ đến với nhau nữa.
Rõ ràng Tần Đông Lăng vô cùng coi trọng lần đầu tiên tới thăm nhà này, hắn liên tục dò hỏi Hứa Mi, muốn biết thói quen và sở thích của Quản Tinh Hoa, để chuẩn bị một cách chu đáo nhất.
Ngày chính thức tới thăm là mùng Hai Tết. Món quà hắn mang đến đều là những thứ được chọn lựa kỹ lưỡng, nhìn vào là thấy được sự chu đáo, từ cân đường hộp sữa hiếm hoi đến những vật dụng thiết thực trong gia đình. Bởi vậy, Quản Tinh Hoa khó lòng mà không có thiện cảm với chàng trai tuấn tú, lễ phép này. Thêm nữa, thấy hắn là người khiêm tốn, có lễ độ, đối xử với con gái mình cũng thực sự tốt, trong lòng bà đã ngầm có ý định ưng thuận.
Lưng quay đi, tránh Tần Đông Lăng, Quản Tinh Hoa nói nhỏ với Hứa Mi: “Mẹ thấy Đông Lăng rất tốt, nhưng tình cảnh gia đình mình, việc cha con, thằng bé đã rõ chưa?”
“Con chưa kể, nhưng con tin chắc là anh ấy sẽ không bận tâm đâu ạ,” Hứa Mi đáp lại, giọng điệu kiên định. Cô có sự tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông này.
Quản Tinh Hoa nghe vậy mới thấy lòng mình nhẹ nhõm. Tình cảnh gia đình bà khá đặc biệt, nếu Tần Đông Lăng thực sự không ngại, thì đây đúng là duyên lành của con gái bà.
Ở bên kia, Tần Đông Lăng cũng cảm thấy vô cùng thấp thỏm. Hắn là người lính dạn dày nơi chiến trường nhưng đứng trước ngưỡng cửa gia đình, hắn lại thấy mình chẳng khác nào một cậu thanh niên ngây ngô. Hắn lo Quản Tinh Hoa không ưng ý mình, sợ bà sẽ cản trở. Hắn cố nén không hỏi, mãi cho đến mùng Mười Tết, ngày phải về đơn vị. Ngoài ga tàu, hắn mới khẽ hỏi Hứa Mi, ánh mắt đầy mong chờ: "Dì có nói gì về anh không?"
Hứa Mi nhìn hắn lo lắng đến thế, thấy vừa thương vừa buồn cười, liền trấn an: "Mẹ em ấn tượng về anh rất tốt, anh lo lắng thừa rồi."
Mẹ thì lo Tần Đông Lăng chê bai hoàn cảnh của hai mẹ con cô, còn hắn lại lo mẹ cô không hài lòng về mình. Hai người mà cô quan tâm nhất lại hết lòng để ý đến cảm nhận của đối phương, sợ cô ở giữa phải khó xử, điều này khiến Hứa Mi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và ấm áp.
Ánh mắt Tần Đông Lăng trở nên dịu dàng, hắn khẽ nói với Hứa Mi: “Lần này anh về sẽ làm báo cáo xin kết hôn, chờ được cấp trên chấp thuận, anh sẽ gửi điện báo ngay cho em.”
Vào thời điểm này, điện báo còn xa mới phổ biến như thư từ, chi phí tính theo chữ rất đắt đỏ, là một khoản xa xỉ. Tuy Tần Đông Lăng cố gắng đè nén sự nôn nóng trong lòng, nhưng từng lời hắn nói ra đã tố cáo cảm xúc mãnh liệt và mong muốn mãnh liệt được danh chính ngôn thuận bên cô.
“Vâng,” Hứa Mi gật đầu đồng ý, khoảnh khắc này khiến cô cảm thấy mọi chờ đợi đều xứng đáng, "Chờ chúng ta kết hôn rồi, anh phải dẫn em về ra mắt bác trai, bác gái nữa nhé."