Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 715

 
Tần Đông Lăng lập tức nắm lấy tay cô, xem xét lòng bàn tay cô. “Là em tự làm sao?”

Lòng bàn tay cô hồng hào, sạch sẽ, không hề có chút dấu kim nào.

“Không phải, anh nghĩ gì thế?” Hứa Mi bật cười. “Em là kiểu người khéo léo đó sao? Đây là mẹ làm cho con rể đấy.”

“Không phải em làm là được rồi, tay em là để cầm bút viết chữ.”

Nói đoạn, Tần Đông Lăng cầm những món đồ kia lên xem xét. Mẹ hắn mất sớm, đã rất lâu rồi không có ai nhớ mà may vá quần áo cho hắn.

“Cảm ơn mẹ nhiều.”

Hắn gấp đồ lại cất đi, thấy Hứa Mi che miệng ngáp. Hắn có vẻ hơi do dự, bước chân đi về phía mép giường có chút ngập ngừng.

Hứa Mi không để ý, cô đang mải tưởng tượng phản ứng của Tần Đông Lăng khi biết tin hắn sắp làm cha. Càng nghĩ, nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ. Cô không kịp phản ứng thì Tần Đông Lăng đã đến bên cạnh cô.

“Tiểu Mi, anh có chuyện này muốn nói với em.”

Chuyện gì mà khiến hắn trông bồn chồn lo lắng đến vậy?

Hứa Mi không tự giác ngồi thẳng dậy. “Anh nói đi, em nghe. Lát nữa em cũng có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Đông Lăng có chút căng thẳng nói: “Tình hình hiện tại không được ổn định lắm, đó là lý do vì sao lần này có nhiều người được phép đến thăm nuôi như vậy. Có lẽ, sau một thời gian nữa, đơn vị sẽ phải hành quân đến biên giới giáp Oa quốc.”

Nụ cười dưới vành mắt Hứa Mi từ từ tắt lịm. Cô nhớ lại, kiếp trước đúng là có một đợt nhiều chiến sĩ tham gia hỗ trợ ở vùng biên giáp Oa, nhưng cô chưa từng nghĩ Tần Đông Lăng lại nằm trong số đó.

Nhìn người đàn ông trước mặt đầy vẻ quan tâm, lo lắng, cô chớp mắt một cái, nước mắt đã chực trào ra.

Tần Đông Lăng cuống quýt lau nước mắt cho cô. “Anh hứa, anh nhất định sẽ an toàn trở về.”

Nếu việc đã xảy ra, hắn không thể phụ lòng đào tạo của đơn vị, không thể làm một kẻ đào ngũ.

“Hơn nữa, nếu nghĩ theo hướng tích cực, đây là cách nhanh nhất để lập chiến công.”

Người vợ kiên cường, có chủ kiến từ trước đến nay lại khóc trước mặt mình. Tần Đông Lăng luống cuống tay chân thấy rõ.

“Anh nói cái gì mà tích lũy chiến công với chả chiến công?” Hứa Mi xoay người, quay lưng lại với hắn. “Chiến công quan trọng, hay là mạng người quan trọng?”

Giờ đây, cô không dám nghĩ đến những gì đã xảy ra ở kiếp trước nữa. Có lẽ do thể trạng thy đổi, cô cảm thấy tim mình đau thắt lại khi nghĩ đến những điều đó.

Tần Đông Lăng lại vòng đến trước mặt cô. “Anh biết mạng người quan trọng hơn. Vợ ơi, em đừng khóc nữa mà… Hay là em đ.á.n.h anh đi.”

“Đánh anh thì được ích gì?” Hứa Mi nói, giọng nghèn nghẹn. “Em thật sự sợ anh gặp chuyện.”

“Anh chắc chắn sẽ không sao. Anh làm em phải rơi nước mắt, em cứ đ.á.n.h anh đi.” Tần Đông Lăng đưa tay cô lên.

Hứa Mi thấy hắn làm thật, vội rụt tay về.

Buồn bã thì buồn bã, nhưng cô cũng hiểu việc này không trách Tần Đông Lăng được. Cô chỉ sợ hãi những hiểm nguy không lường trước, lo lắng cho hắn, và sợ con gái sinh ra lại không được gặp cha.

Tần Đông Lăng vắt óc suy nghĩ một lát, cố gắng lái sang chuyện khác: “Tiểu Mi, em vừa nói có chuyện muốn kể với anh mà, chuyện gì thế?”

Hứa Mi liếc nhìn hắn, lau khô khóe mắt. “Anh sắp làm cha rồi.”

Câu nói ấy thốt ra quá đỗi bất ngờ, khiến Tần Đông Lăng, người đang vò đầu bứt tai tìm cách dỗ dành vợ mình vì chuyện gì đó, bị đ.á.n.h một đòn trở tay không kịp. Mọi suy nghĩ và hành động của một người lính dạn dày kinh nghiệm bỗng chốc khựng lại.

Hứa Mi chờ một lát, không thấy hắn có bất kỳ phản ứng nào, đang định mở lời hỏi lại, thì Tần Đông Lăng đột ngột xích lại gần hơn, hai người dán sát vào nhau. Hơi thở nóng ấm của hắn phả lên trán cô.

Ánh mắt hắn không còn sự ngơ ngác ban nãy, thay vào đó là niềm hạnh phúc lớn lao, phi thực tế lấp đầy, đôi mắt sâu thẳm cuộn trào niềm vui sướng và sự không thể tin nổi.

Cô từng thấy vẻ mặt này của hắn vào đêm tân hôn. Nhưng dường như, ngay cả đêm ấy, hắn cũng chưa từng kích động đến mức này. Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cô như bị cuốn vào một dòng chảy hạnh phúc vô bờ. Hứa Mi hiếm khi thấy căng thẳng, cô muốn biết tiếp theo hắn sẽ phản ứng ra sao.

"...Thật không?" Tần Đông Lăng cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình, giọng khàn khàn như sợ làm vỡ tan khoảnh khắc này, "Anh... anh sắp làm bố rồi sao?"

Hứa Mi suýt nữa bật cười châm chọc hắn một câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ và có chút sợ sệt ấy, cô không nỡ làm hắn thất vọng. Cô dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Dường như ngay khoảnh khắc Hứa Mi vừa gật đầu, cô đã bị Tần Đông Lăng ôm chặt vào lòng, siết đến mức cô cảm thấy xương sườn hơi đau, nhưng trong lòng thì vô cùng ấm áp. "Anh mừng quá, thật sự. Đây là chuyện vui nhất của đời anh, chỉ sau việc cưới được em." Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc.

Một người lính đã mất đi mái ấm từ lâu, giờ đây không chỉ có vợ mà còn sắp được làm cha. Nỗi xúc động này không thể diễn tả chỉ bằng vài câu nói.

Hứa Mi vừa cảm động, vừa không nhịn được mỉm cười. Cô thực sự cảm động, rất cảm động, vì kể cả trong giây phút này, trước niềm vui được làm cha, Tần Đông Lăng vẫn đặt niềm vui cưới được cô lên vị trí số một.

 

Bình Luận (0)
Comment