Tần Đông Lăng vẫn không thể tin được. Hắn thì thầm, giọng nghẹn lại: "Đây là sự thật sao, Mi Mi? Hạnh phúc lớn lao này... thật sự đã đến với anh rồi ư?"
"Đương nhiên là thật, em đâu thể lấy chuyện này ra đùa giỡn với anh." Hứa Mi nghe giọng anh run run, bản thân cô cũng thấy cay cay khóe mắt. Cô vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng và rắn chắc của hắn.
Phản ứng của Tần Đông Lăng đúng hệt như cô đã mong đợi. Kết tinh của hai người, đứa con mang dòng m.á.u chung của họ, cuối cùng cũng có thể đến với thế giới này trong sự chờ mong và yêu thương của cả hai.
Kể từ khi biết Hứa Mi mang thai, mức độ lo lắng của Tần Đông Lăng đã đạt đến mức khó thể hình dung bằng lời. Hắn không cho cô động vào bất cứ vật nặng nào, ngay cả việc xuống cầu thang cũng khiến hắn căng thẳng. Hắn luôn đi trước, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Hứa Mi đành phải bất lực giải thích: "Anh làm thế này, em lại càng dễ mất thăng bằng mà ngã đấy."
Nghe vậy hắn liền vội vàng buông tay, nhưng vẫn đứng sát bên cạnh cô như một vệ sĩ, cứ điên cuồng lo lắng mà hộ tống cô đi từng bước. Trên chiếc cầu thang hẹp và cũ kỹ của khu tập thể, cảnh hai người đi đứng kiểu ấy trông kỳ quái vô cùng.
Mục Hồng vừa dắt con trai út là Trác Thanh Hoài ra khỏi phòng, thấy cảnh tượng đó thì mắt tròn xoe. Hứa Mi cũng rất xấu hổ. Một mặt, cô tươi cười chào hỏi Mục Hồng, mặt khác, cô lén lút véo nhẹ vào cánh tay Tần Đông Lăng một cái thật đau.
"Chị, chị dắt Thanh Hoài đi đâu đấy ạ?"
"À, đúng rồi," Mục Hồng đáp, "Hai đồng chí đi xuống tầng dạo mát đấy à?"
"Vâng, bọn em xuống làm quen khu này một chút. Anh ấy còn có việc bận." Hứa Mi quay sang bảo Tần Đông Lăng: "Anh đi làm việc của anh đi. Em đi với chị Mục là được rồi."
Tần Đông Lăng bước đi đầy lưu luyến, quay đầu nhìn vợ mấy lần. Trong mắt người sắp làm cha này, khung cảnh khu tập thể xám xịt, cũ kỹ xung quanh dường như đều trở nên tươi mới và tốt đẹp lạ thường. Ngay cả bóng lưng hắn cũng ánh lên niềm vui sướng có thể nhìn thấy rõ mồn một.
"Vợ chồng son đúng là tình cảm mặn nồng thật đấy," Mục Hồng bông đùa. "Chứ không như chị với anh nhà, bây giờ mở miệng ra là toàn chuyện con cái thôi."
"Dạ, là vì hiện tại em có tình hình đặc biệt thôi, chứ ngày thường anh ấy đâu có khoa trương thế này." Hứa Mi giải thích.
Đều là người từng trải, Mục Hồng chỉ cần nghe một chút là hiểu ngay. "Ôi chao, thảo nào!" Mục Hồng vỗ tay cái bốp, cười rạng rỡ. "Đàn ông là thế đấy, đứa con đầu lòng thì coi như báu vật. Nhà chị lúc thằng cả sinh ra, anh ấy quý lắm. Đến khi con đông rồi thì bớt dần, thành ra lần này anh ấy còn viết thư dặn chị đừng dắt hết mấy đứa 'quỷ sứ' này theo."
Hứa Mi liếc nhìn Trác Thanh Hoài đang lon ton bên cạnh Mục Hồng, thầm gật gù trong lòng. Ba cậu con trai quả thực đủ làm ầm ĩ cả nhà. Cô dù sao cũng chỉ muốn một đứa con gái, và chỉ cần duy nhất một đứa. Cô có một niềm tin mãnh liệt, rằng nếu ông trời đã ưu ái cô một lần, thì sẽ có lần thứ hai. Cô tin rằng duyên phận mẹ con của họ rồi sẽ lại tiếp nối.
Mục Hồng rát hợp ý Hưa Mi rất hợp ý nhau. Cô ấy là một người phụ nữ tốt bụng, tấm lòng nhân hậu. Biết Tần Đông Lăng bận rộn công việc quân sự, còn thường xuyên sang bầu bạn, trò chuyện cùng Hứa Mi.
Người m.a.n.g t.h.a.i vốn yếu lòng, nên Mục Hồng cũng chưa bao giờ nhắc đến những chuyện không vui về tình hình khó khăn hiện tại trước mặt Hứa Mi. Hứa Mi cũng vô cùng tôn trọng cô ấy. Dù có tài năng nổi bật, cô vẫn luôn khiêm tốn, lễ phép, không hề phô trương, thậm chí thỉnh thoảng còn dạy Trác Thanh Hoài tập đ.á.n.h vần, tập viết chữ. Tóm lại, hai người sống chung trong khu tập thể rất vui vẻ.
Mục Hồng là người phụ nữ phóng khoáng, thẳng tính. Biết Hứa Mi hay suy nghĩ, cô ấy đã động viên cô: "Chúng ta về đây là để đoàn tụ với người nhà, cho dù có chuyện gì không vui, em cũng đừng suy nghĩ nhiều. Biết không? Huống hồ, bây giờ em đâu còn là một người nữa. Càng phải giữ cho tâm tình thoải mái, vui vẻ. Như thế, khi rời khỏi nơi này, chúng ta mới có những kỷ niệm đẹp mà nhớ về."
Mục Hồng bận rộn cả ngày giặt giũ, thậm chí còn xung phong đi quét dọn cầu thang và khu vực sinh hoạt chung của các gia đình trong khu tập thể. Xung quanh họ lúc nào cũng sạch sẽ, ngăn nắp. Bị sự tích cực ấy ảnh hưởng, Hứa Mi cũng bắt đầu đối diện với cuộc sống bằng một thái độ lạc quan hơn. Cô lao vào công việc viết lách của mình.
Trước đây, tòa soạn tạp chí đã mong cô viết một cuốn tiểu thuyết gắn liền với hiện thực. Có lẽ lần này, với góc nhìn và những trải nghiệm thực tế của một người vợ chiến sĩ, cô sẽ có thể viết nên một câu chuyện khác biệt, giàu cảm xúc và chân thật hơn nhiều.
Tần Đông Lăng đi sớm về khuya. Mấy ngày gần đây, cứ về đến nhà là hắn lại thấy Hứa Mi ngồi trước bàn viết. Vì để tiết kiệm dầu hỏa, cô cắt ngắn bấc đèn, ngọn lửa ổn định nhưng không quá sáng.
"Anh về rồi à?" Nghe thấy tiếng động, Hứa Mi nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười.
Trừ ngày đầu tiên biết tin tức, những ngày sau đó, cô đối diện với hắn bằng thái độ độc lập và tiến thủ ngay cả khi ở giữa nơi này. Một người vợ như vậy, làm sao Tần Đông Lăng có thể không yêu thương, không ngưỡng mộ? Ánh mắt hắn lúc nào cũng chứa đựng sự tự hào và say mê không thể che giấu.
"Sao em còn chưa ngủ? Coi chừng hỏng mắt đấy." Tần Đông Lăng bước tới, dùng chiếc kéo nhỏ cắt nhẹ bấc đèn, ngọn lửa lập tức sáng hơn một chút.
Hứa Mi không ngăn cản. Cô đặt bút xuống, chống tay lên má, giọng mềm mại: "Buổi chiều em ngủ lâu rồi, lại còn nằm mơ thấy một giấc mơ đẹp."
Tần Đông Lăng nhìn đôi mắt cô cong cong vì vui vẻ, liền chiều theo ý cô mà hỏi: "Em mơ thấy gì?"
"Em mơ thấy mình sinh ra một cô con gái đấy." Hứa Mi rất cao hứng, giọng tràn đầy niềm mong ước.