Tần Đông Lăng trầm mặc một lát, buột miệng: "Thường thì người ta bảo mơ thấy..." Hai chữ "ngược lại" còn chưa kịp thốt ra, đã bị ánh mắt sắc bén của Hứa Mi trừng lại.
Hắn lập tức quyết đoán sửa lời, nắm lấy bàn tay cô, nghiêm túc nói: "Con gái là tốt nhất. Nếu sau này con bé mà giống hệt em, anh sẽ cưng chiều nó vô cùng."
Hứa Mi lập tức thấy vui trong lòng. Cô có một linh cảm định mệnh, rằng đứa bé này nhất định sẽ là một cô công chúa nhỏ.
"Phải rồi," Tần Đông Lăng lại tiếp lời, giọng hơi chùng xuống. "Ngày mai anh không có việc. Để anh đưa em ra ga."
Nhắc đến chuyện trở về, cả hai đều có chút buồn bã. Cảm giác như họ vừa mới gặp nhau hôm qua, mà sao một tháng thời gian ngắn ngủi lại trôi qua nhanh đến vậy.
Hứa Mi nhìn sâu vào mắt hắn, nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Dù đi đâu, làm gì, anh phải đặt an toàn lên hàng đầu. Em và con... tụi em sẽ luôn chờ anh trở về."
"Anh biết." Tần Đông Lăng đáp lời, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên vẻ dịu dàng và yêu thương không thể giấu giếm. Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, hứa hẹn một sự trở về không chậm trễ.
Đêm trước ngày lên đường, chắc chắn là một đêm khó lòng chợp mắt.
Thế nhưng, Hứa Mi không cưỡng lại được bản năng của cơ thể, sau nửa đêm cô vẫn chìm vào giấc ngủ sâu. Ngược lại, Tần Đông Lăng thì vẫn không hề có chút buồn ngủ nào. Chỉ khi cảm nhận được cô vợ nhỏ đang nằm trọn trong vòng tay mình, trái tim đang lo lắng bồn chồn của hắn mới khẽ nhẹ nhõm, như tìm được chỗ dựa vững chắc.
Sáng hôm sau, người của cả hai nhà cùng nhau xuất phát đi nhà ga.
Cái túi hành lý mà Mục Hồng đã gói ghém cẩn thận từ tối hôm qua lại bị bung ra, hai vợ chồng liền cùng nhau cúi xuống buộc lại cho thật chặt. Trong lúc đó, Tần Đông Lăng và Hứa Mi đã dắt tay Trác Thanh Hoài băng qua đường cái trước.
Thằng bé nhìn họ, chợt cất tiếng nói ríu rít: “Em cảm ơn chị Hứa Mi, cháu cảm ơn chú Tần ạ.”
Tần Đông Lăng: “…”
Hai vợ chồng Mục Hồng vừa vặn xách hành lý tới, nghe thấy vậy, Mục Hồng bật cười thành tiếng: “Cái thằng nhóc này, chị ấy là vợ đồng chí Tần, con phải gọi đúng là thím, hoặc là cô chứ!”
Trác Thanh Hoài có chút bối rối, không biết nên gọi là cô hay là thím, hay là gọi là chị. Nhưng Hứa Mi thật sự quá giống chị gái, dù bé nhưng cậu không muốn gọi cô gái xinh đẹp như vậy là thím đâu, quá già.
“Không sao,” Hứa Mi bật cười khúc khích, trong lòng thầm tán thưởng đứa bé lanh lợi này. Phụ nữ, dù ở thời đại nào, cũng không ai muốn bị gọi già đi cả. “Thanh Hoài thích gọi thế nào thì gọi, người lớn chúng ta biết là được rồi.”
Trác Thanh Hoài vui vẻ ra mặt. Ngược lại, Tần Đông Lăng đứng cạnh, nhìn vợ mình tươi cười vì được gọi trẻ, khẽ nhướng mày. Ánh mắt hắn thoáng chút “u oán”, như thể đang thầm trách: Cô ấy là vợ mình, sao lại vui vẻ vì bị người khác gọi là ‘chị’ đến thế?
Nét “u oán” nhỏ nhoi ấy nhanh chóng tan biến khi đến khoảnh khắc chia xa.
Nhìn ánh mắt không giấu nổi sự bất an và nhớ nhung sâu sắc của hắn, Hứa Mi cảm thấy lồng n.g.ự.c mình cũng nhói lên. Cô cố gắng đè nén cảm giác khó chịu, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, trấn an bằng giọng nói kiên định: “Anh là đi làm việc lớn, là việc chính sự. Nước vững mạnh thì gia đình nhỏ của chúng ta mới yên ổn được. Đừng suy nghĩ quá nhiều, em và con sẽ chờ anh về.”
Tần Đông Lăng rất muốn hứa hẹn với cô điều gì đó thật long trọng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những lời đường mật đều trở nên vô nghĩa trước nhiệm vụ đang chờ. Hắn ước gì có thể ở bên cô trong những ngày cô sinh nở, nhưng ai có thể nói trước được tình hình bao giờ mới ổn định? Hắn mừng vì mình sắp có thêm một người thân, nhưng cũng đau lòng vì Hứa Mi phải gánh vác mọi thứ một mình.
“Anh nhất định sẽ an toàn trở về.” Cuối cùng, đó là lời hứa duy nhất, nhưng cũng là lời mà Hứa Mi mong muốn nghe nhất.
Thật đáng tiếc, ga tàu lúc này người ra người vào nườm nượp, cô có can đảm đến mấy cũng không dám đường đột trao cho hắn một nụ hôn tạm biệt. Cả hai chỉ đành ôm ghì lấy nhau thật chặt, tựa như muốn truyền hết sức mạnh và sự ấm áp qua lớp quân phục và vải áo. Chỉ là một cái chạm nhanh rồi vội vã tách ra, nhưng đủ để khiến hơi thở của hắn vương vấn mãi bên cô.
Tần Đông Lăng nhìn bóng lưng cô khuất dần trên toa tàu, trong lòng hắn thầm tự nhủ: Lần này đi, hắn phải cố gắng trở về thật nhanh, nhất định phải về kịp lúc con ra đời.
Lên xe lửa, Hứa Mi thấy Mục Hồng mặt đỏ bừng, khó được tò mò hỏi: “Chị, mặt chị sao thế?”
Mục Hồng còn chưa kịp mở miệng, Trác Thanh Hoài đã nhanh nhảu mách: “Cháu thấy bố ôm mẹ, mặt mẹ đỏ hết lên này!”
Vừa dứt lời, cậu bé thấy ánh mắt sắc lẻm muốn “đao người” của mẹ mình, liền im bặt như con vịt bị bóp cổ.
Mục Hồng lườm nguýt cậu con trai một cái rồi quay sang Hứa Mi, vẻ mặt trở nên cực kỳ không tự nhiên. Tuy nhiên, khóe mắt đuôi mày vẫn rạng rỡ niềm vui, đủ để thấy cô ấy cũng đang rất hạnh phúc.
“Làm em chê cười rồi. Anh nhà chị đây là không yên tâm thôi.” Mục Hồng nhìn Hứa Mi cười, “nhưng mà thật sự nói ra, đồng chí Đông Lăng nhà em mới là người không yên tâm em nhất đó.”