Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 725

 
Đêm giao thừa, muôn nhà đèn đuốc sáng trưng, ánh lửa bập bùng, tiếng pháo tép lẹt đẹt râm ran. Đây là cái Tết đoàn viên mà kiếp trước cô đã không được trải qua.

Ở sân phía Đông, có tiếng phụ nữ gọi con đi tắm rửa; hàng xóm cạnh bên còn nghe rõ tiếng đàn ông cười nói rôm rả, mọi thứ đều náo nhiệt, tràn ngập không khí đời thường, không khí Tết của những năm tháng này.

Tần Đông Lăng sợ cô lạnh, kéo chăn đắp cao hơn cho cô.

“Thoáng cái chúng ta kết hôn cũng gần một năm rồi,” Hứa Mi khẽ cảm thán.

Tần Đông Lăng “Ừm” một tiếng, nắm lấy tay cô: “Sau này, anh nhất định sẽ thường xuyên ở bên cạnh hai mẹ con.”

Trong suốt một năm qua, điều hắn hối tiếc nhất chính là không thể chứng kiến con gái lớn lên từng khoảnh khắc. Mấy ngày trở về này, được ở cạnh con gái cả ngày, hắn thức dậy trong hạnh phúc mỗi sáng và chìm vào giấc ngủ trong niềm hạnh phúc đó mỗi tối.

Bỏ lỡ mấy tháng trưởng thành đầu tiên của con, đủ để hắn tiếc nuối rất lâu, rất lâu.

Hứa Mi khẽ mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn. “Kết hôn với em, anh có hạnh phúc không?”

“Rất hạnh phúc.” Giọng Tần Đông Lăng chắc nịch.

“Anh có từng nghĩ, nếu lúc trước chúng ta không ở bên nhau, thì sao không?” Hứa Mi hỏi, giọng điệu có chút tùy ý, như thể cô chỉ đang hỏi một câu hỏi vu vơ.

Vốn dĩ cô không hay suy nghĩ về vấn đề này, nhưng trong ngày đặc biệt này, chỉ có hai người họ, cô thật sự không nhịn được.

Tần Đông Lăng nhìn thẳng vào mắt cô, cực kỳ nghiêm túc nói: “Từ cái khoảnh khắc anh nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đã thích em rồi. Nếu chúng ta không thể ở bên nhau, anh sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác.”

Hứa Mi quay đầu lại, nhìn sâu vào đôi mắt nghiêm nghị của hắn.

Ánh mắt Tần Đông Lăng chân thật, không hề giả dối.

Vì thế, câu hỏi đã làm phiền cô suốt kiếp trước, cuối cùng cũng tìm thấy câu trả lời trọn vẹn.

Sau khi nghỉ Tết, Tần Đông Lăng trở lại đơn vị và nhanh chóng được thăng chức lên Đoàn trưởng. Cuộc giao tranh ác liệt đã kết thúc sau hai tháng, hiện tại chủ yếu là giữ vững vị trí và đàm phán. Khi rút về tuyến sau, các đơn vị bộ đội cũng dần khôi phục trật tự sinh hoạt.

Tần Đông Lăng rất muốn Hứa Mi đưa cô con gái nửa tuổi tới đây. Thế nhưng, Hứa Mi đang bước vào giai đoạn then chốt để tốt nghiệp. Mãi đến khi cô thu xếp được thời gian đến đơn vị, Mục Hồng đã tới đây được hơn một tháng rồi.

Vừa thấy cô, Mục Hồng mừng rỡ không thôi, nắm tay cô thật chặt: “Em à, cuối cùng em cũng chịu đến rồi! Vân Khởi, Khánh Thành, Thanh Hoài, mau ra đây chào thím đi!”

Ba cậu bé cao sàn sàn nhau, quần áo lấm lem bùn đất, nhìn qua đã thấy đặc biệt nghịch ngợm. Tuy nhiên, chúng hiển nhiên rất nghe lời mẹ, ngoan ngoãn cúi đầu chào cô.

Bé Du Mạn nằm gọn trong lòng Hứa Mi, mặc bộ đồ nhỏ xinh xắn. Bé vốn dĩ đã trắng trẻo, giờ trông hệt như một "tiểu đồng" trên bức tranh Tết. Cả ba anh em nhà Trác nhanh chóng dán chặt ánh mắt vào cô em gái nhỏ này.

“Đây là bé Mạn Mạn đúng không?” Mục Hồng cũng không giấu được vẻ yêu thích, vuốt má bé: “Giống em y như đúc, nhìn là muốn cưng nựng ngay. Đâu như ba cái thằng ‘tướng cướp’ nhà chị đây, chả lúc nào chịu ngồi yên! Chỉ có thằng út tính tình còn hiền lành một chút, nhưng cứ hễ chụm đầu với hai ông anh nó là y như rằng không có chuyện gì tốt lành xảy ra.” Nhắc đến ba cậu con trai, cô ấy lại thấy đau cả đầu.

“Ít nhất con cái đã lớn, chị đỡ phải nhọc lòng. Mạn Mạn còn bé quá, em còn phải mệt thêm mấy năm nữa đây,” Hứa Mi an ủi.

Mục Hồng bĩu môi: “Nói thế chứ, con gái nhỏ ngoan lắm, dễ nuôi hơn nhiều.”

“Hồi nhỏ tụi em cũng ngoan lắm, lớn lên mới càng ngày càng nghịch thôi,” Trác Vân Khởi đột nhiên lên tiếng.

Hai cậu em trai lập tức trợn mắt nhìn anh cả. Mục Hồng nghe vậy thì giận: “Ai bảo con làm anh cả mà không làm gương? Hai đứa em con là học theo con hết đấy!”

Trác Vân Khởi bèn mím môi không nói gì.

Nếu là ngày thường, bị mẹ chê bai như thế, ba anh em đã sớm chạy tót ra chỗ khác chơi. Nhưng hôm nay, vì tò mò cô em gái nhỏ, ba anh em vẫn đứng yên tại chỗ.

Mục Hồng nhìn thấy cảnh đó vừa buồn cười vừa muốn cảm thán vài câu. Rồi cô ấy như chợt nhớ ra điều gì, vỗ tay một cái: “Ôi chao, cái trí nhớ cá vàng của chị ! Chị còn quên đưa em cái này nữa.”

Vừa nói, cô ấy vội vã chạy vào nhà, rất nhanh sau đó mang ra hai con cá khô to. “Cái này là đồ quý đấy, em ngâm nước vài tiếng, đem đi hấp là ngon tuyệt vời luôn.”

Hai con cá khô này nhìn rất đầy đặn, không giống thứ có thể mua được ở Cung Tiêu Xã. Hứa Mi vội vàng từ chối: “Chị, đồ này chị để nhà mình ăn đi, chị còn phải nuôi ba đứa…”

“Đừng khách sáo thế!” Chưa đợi Hứa Mi nói dứt lời, Mục Hồng đã xua tay: “Mấy thứ này là tụi chị câu được đấy. Chỗ tụi chị sông ngòi nhiều, chị mang đi không ít. Nếu em không đến trễ, đã có thể ăn cá tươi rồi.”

Ba cậu nhóc cũng gật đầu lia lịa: “Mẹ em câu cá siêu giỏi luôn!”

Mọi người đều nhiệt tình như vậy, Hứa Mi từ chối nữa sẽ thành ra không biết điều, cô đành nhận lấy, rồi cũng tặng lại một ít quà đáp lễ.

Cô muốn dọn dẹp nhà cửa vì bên trong bám đầy bụi bặm. Mục Hồng bèn giành phần trông nom bé Du Mạn. Suốt cả buổi chiều, ba cậu bé cứ luẩn quẩn chơi trong sân, thỉnh thoảng lại chạy đến xem cô em gái nhỏ một lần.
 
 

Bình Luận (0)
Comment