“Lông mi em ấy dài thật, lại còn cong tít.”
“Cả người em ấy thơm lắm, quần áo cũng xinh nữa.”
“Em thấy em ấy trắng, y như cái bánh bao bột mì vậy đó!”
Ba anh em, đứa một lời, đứa một câu, cuối cùng lại bắt đầu thấy chán ghét cả nhà mình. Tại sao nhà họ chỉ toàn con trai mà không có nổi một cô em gái nhỉ?
Mục Hồng bị mấy lời của chúng chọc cười liên tục, cũng thấy vui khi thấy ba đứa quý mến Du Mạn. Nhưng hễ thấy mấy cậu nhóc nghịch ngợm này đưa tay định chạm vào bé, cô ấy liền giơ tay ngăn lại.
Trác Khánh Thành bèn chỉ vào tay mẹ, uất ức hỏi: “Mẹ ơi, mẹ chạm được mà, sao bọn con không được đụng vào? Như thế là không công bằng!”
Mục Hồng chỉ muốn cốc cho thằng bé này một cái: “Con nhìn tay các con xem, rồi nhìn tay mẹ xem.”
Ba anh em nhìn nhau, rồi tự động chạy đi rửa tay.
Vừa rửa tay xong, Trác Định Anh và Tần Đông Lăng đã trở về.
“Ba ba!” Trác Khánh Thành và Trác Thanh Hoài nhanh chóng chạy tới.
Còn Trác Vân Khởi thì chạy đến bên Mục Hồng, chăm chú nhìn cô em gái nhỏ.
Trác Định Anh bị hai cậu con trai nhỏ quấn lấy, bề ngoài tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ, nhưng khoé miệng lại cong lên rõ rệt. Hắn ngồi xổm xuống, mỗi tay ôm một đứa. Hai cậu nhóc cứ như tướng quân đắc thắng, mỗi đứa một bên, khoác cổ bố ra oai.
Đối tượng để khoe khoang, hiển nhiên chính là Trác Vân Khởi—người đang đứng bên Mục Hồng, ra vẻ chú ý cô em gái nhỏ, nhưng thực chất lại dùng ánh mắt liếc nhìn lén họ.
“Hai cái đứa này lớn tướng rồi, anh cứ chiều chuộng chúng nó mãi như thế,” Mục Hồng hờn trách.
Trác Định Anh chỉ cười hì hì. Trong chuyện này, hắn thường không nghe lời vợ, vẫn ôm chặt hai cậu con trai.
Tần Đông Lăng vừa bước vào sân đã thấy cô con gái bảo bối, nhưng nhìn quanh một lượt lại không thấy vợ đâu.
Mục Hồng nhận ra sự thắc mắc của hắn, bèn giải thích: “Hứa Mi đang dọn dẹp nhà cửa đấy. Trong phòng bụi bặm nhiều, nên tôi bế bé Mạn Mạn giúp cô ấy.”
Tần Đông Lăng nghe vậy liền bỏ ý định bế con, nhanh chóng đi vào nhà phụ giúp vợ. Hắn nhớ cô đến quay quắt, cô đã đến rồi, làm sao có thể để cô một mình làm việc nặng nhọc được?
Hai cậu nhóc nhà Trác, sau khi được ba cưng nựng đủ rồi, cuối cùng mới chịu buông Trác Định Anh ra, kéo ba đến bên cạnh ngắm em gái nhỏ.
“Quả là bé gái kháu khỉnh, thảo nào Đông Lăng ngày nào cũng nhắc đến con gái cậu ấy,” Trác Định Anh cũng thấy trong lòng rộn ràng.
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn vợ mình. Mục Hồng trừng hắn một cái: “Anh có ba thằng con trai rồi, anh không được phép ao ước đâu!”
Trác Định Anh gãi mũi, vẻ mặt ngượng ngùng.
Sự chú ý của hai vợ chồng hoàn toàn đổ dồn vào bé Du Mạn, căn bản không ai để ý đến Trác Vân Khởi. Đôi mắt vốn có chút khao khát của Vân Khởi dần dần trở nên đượm buồn. Cậu đứng im một bên, không tham gia bàn tán về em gái nhỏ, cũng không nhập cuộc với hai đứa em. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy mình thật thừa thãi.
Tần Đông Lăng và Hứa Mi dọn dẹp xong xuôi bước ra, bế con gái về phòng mình. Hai gia đình ai nấy về phòng riêng.
Du Mạn xinh xắn, ngoan ngoãn, gần như là cô em gái nhỏ trong mơ của ba anh em nhà họ Trác. Mấy ngày sau đó, hễ có thời gian rảnh là chúng lại vây quanh bên cạnh bé.
Dần dần, Hứa Mi cũng nhận ra vẻ bị bỏ quên của Trác Vân Khởi. Cô không nói thẳng ra, vì cha mẹ thường khó lòng nhận ra hành vi thiên vị của mình, nhất là khi họ có quá nhiều con. Hứa Mi chọn cách nói giảm nói tránh: “Chị Mục, em thấy Vân Khởi có vẻ rất ngưỡng mộ hai đứa em trai đó.”
Mục Hồng sửng sốt: “Thật sao?”
Hứa Mi gật đầu: “Mỗi lần anh Trác bế hai đứa nhỏ, Vân Khởi đều rất chú ý, chăm chú quan sát. Có lẽ anh chị không để ý, nhưng em thấy thằng bé quan sát rất nhiều lần rồi.”
Đều là con mình dứt ruột đẻ ra, Mục Hồng thở dài: “Cái thằng bé này, nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng sao trong chuyện này lại cứng đầu thế chứ? Có chuyện gì cũng không chịu nói ra.” Tối đến cô ấy liền kể lại chuyện này cho Trác Định Anh nghe. Hắn cũng có chút băn khoăn, day dứt.
“Anh cứ thấy hai đứa nhỏ kia nhào tới là bế lên, vậy mà lại không hề để ý tới thằng bé cả,” Trác Định Anh nói.
Hai vợ chồng đều có chút tự trách.
Vì vậy, ngày hôm sau khi Trác Định Anh trở về, hắn đã chủ động bế cả cậu con trai lớn lên.
Trác Vân Khởi bên ngoài vẫn nói muốn xuống, nhưng trong mắt lại lấp lánh niềm vui, mặt cũng đỏ bừng, sự sung sướng hiện rõ mồn một. Vài ngày sau đó, Vân Khởi đã nói chuyện nhiều hơn, cũng ít cố ý quậy phá hơn trước.
Mục Hồng thấy thế vô cùng xúc động, nắm tay Hứa Mi: “Lần này chị thật sự phải cảm ơn em. Nếu không có em, hai vợ chồng chị "thô nhân", làm sao mà nghĩ ra được những điều sâu xa này chứ?”
“Nhà đông con, chị lại bận rộn như vạy, chưa nghĩ để ý đến cũng là bình thường, em cũng chỉ là vô tình phát hiện thôi.”
Ngay cả anh em ruột thịt, cùng chung một cha mẹ, sống cạnh nhau như môi với răng, đôi khi cũng khó tránh khỏi va chạm, tị nạnh nhau. Ba anh em nhà họ Trác tuổi tác không chênh lệch là mấy. Hồi còn nhỏ, Trác Vân Khởi, vốn không được cha mẹ cưng chiều bằng hai đứa em. Vì vậy, hai đứa em kia cũng chẳng mấy khi nể phục anh mình. Nhưng từ khi Vân Khởi được cha mẹ đặc biệt coi trọng hơn, những mâu thuẫn âm ỉ, không dễ nhận ra ấy bắt đầu thay đổi một cách tiềm ẩn. Đến tận bây giờ, khi hai gia đình cùng chuẩn bị chuyến trở về, tinh thần và khí chất của Vân Khởi đã trở nên rất khác so với trước.