Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 214



“Anh Kiến Hoa, anh đã thi xong rồi ư? Làm bài thế nào?”Tạ Kiến Hoa vừa ra khỏi trường thi đã bị Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung vây lấy, và còn có cả Tạ Miêu đang đứng dưới bóng cây cách hai anh em không xa.Thấy chị gái và các em đều ở ngoài đợi mình, một nụ cười khoan khoái lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của Tạ Kiến Hoa, “Tốt xấu gì anh cũng lọt vào top 50 toàn khối, còn thi cấp ba trường chúng ta thì bình thường, bình thường thôi.”Từ lúc bị lừa đi đánh bạc, hơn nữa còn đích thân trải nghiệm việc kiếm tiền ở nông thôn quả không dễ dàng gì, nửa năm nay cậu càng chuyên tâm học hơn.


Kì thi giữa kì và tốt nghiệp đều lọt vào top 50, chỉ cần phát huy như bình thường trong kì thi vào cấp ba lần này thì việc đỗ một trường cấp ba trong trấn Kiến Thiết cũng không vấn đề.Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung thấy anh trai như vậy, biết rằng chắc không thi trượt nên lập tức đứa bên trái, đứa bên phải ôm chầm lấy cổ cậu, “Đợi anh thi xong hết, chúng ta xuống sông câu cá đi.

Hôm đó bọn em thấy người ta thả lưới, cá chép to lắm.”Tạ Kiến Hoa thích ăn cá, cũng thích đi câu cá bắt tôm, vừa nghe thế hai mắt cậu liền phát sáng, “Được đấy, anh đi mượn lưới.”Mấy cái đầu xì xào một hồi, cười nói rôm rả y như bọn thổ phỉ thương lượng đi đâu để cướp gái nhà lành, trông vô cùng xảo trá.Tạ Miêu buồn cười, đi tới vỗ vai chúng, “Được rồi, tìm chỗ ăn thôi, chiều còn thi hai môn nữa đấy.”Nghe thấy hai chữ ăn cơm, bụng Tạ Kiến Trung không kìm được kêu ọc ọc: “Anh Kiến Hoa không biết đâu, từ khi anh vào thị trấn đi thi, bác gái cũng không ra đồng làm nữa mà cứ quanh quẩn trong nhà.


Nếu như bà không ngăn lại, bác ấy đã đến đưa cơm cho anh rồi.”Nhắc đến mẹ của mình, Tạ Kiến Hoa cũng có chút không nói nên lời.Bình thường cũng chẳng thấy mẹ thúc giục cậu học hành, đến khi cậu thi vào cấp ba thì bà tự dưng tích cực hẳn lên.Sáng sớm gà vừa gáy, Lưu Chiêu Đệ đã dậy ngay, bà dỏng tai nghe chiếc đồng hồ nhỏ trong phòng Vương Quý Chi reo lên vài hồi, cứ sợ rằng con trai dậy muộn sẽ đến trễ.

Vả lại còn theo sau lầm bầm phải thi tốt, nói đến nỗi người không lo lắng cũng phải trở nên căng thẳng.Vì thế khi nghe mẹ cậu suýt nữa chạy theo đến trường, Tạ Kiến Hoa vô cùng sợ hãi, “Vẫn may vẫn may.

Đi thôi, chúng ta đi ăn.”Có không ít thí sinh có nhà ở xa, buổi trưa không tiện về ăn cơm, thế nên nhà trường đã dành ra một phòng học để họ nghỉ ngơi.Tạ Miêu và hai đứa em song sinh đi ăn cùng với Tạ Kiến Hoa, sau đó nói chuyện thêm một lát mới mang hộp cơm láng cóng về.Trước khi đi, Tạ Miêu xoa đầu của Tạ Kiến Hoa, “Với thành tích của em nhất định có thể thi đậu, cứ thoải mái, phát huy như bình thường là được.”“Chị, em đã mấy tuổi rồi mà chị còn xoa đầu em.”Tạ Kiến Hoa chu miệng phàn nàn, thế nhưng cái đầu vẫn bất động, để mặc cho Tạ Miêu xoa.Tạ Kiến Trung không xem tiếp được nữa, “Anh, xem anh Kiến Hoa vui đến nghệch ra chưa kìa, thiếu chút cười ngoác đến tận mang tai nữa thôi.”Tạ Kiến Quân điềm nhiên, “Không sao, năm sau chúng ta cũng thi cấp ba.”Ba chị em ra khỏi trường, đang chuẩn bị về thôn Bắc Xá thì gặp Cố Hàm Giang trên đường.Anh mang một chiếc sơ mi tay lửng màu xanh lam thẳng thớm, tay xách một cái túi lớn, trông có vẻ như muốn ra ngoài.Chiếc túi đó có chút quen mắt, Tạ Miêu bỗng chốc nhớ đến mùa đông năm ngoái, vào buổi chiều anh chuẩn bị về Bắc Kinh.Anh ấy muốn đi ư?Chuyện lớn như vậy, sao đến cả tiếng hỏi han anh ấy cũng không có?Tạ Miêu thấy trong lòng tắc nghẹn, cảm giác một trận gió lạnh thổi vào mặt, thổi đến nỗi đầu óc phát lạnh.Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung cũng nhìn thấy Cố Hàm Giang.


Thằng nhóc Tạ Kiến Trung rướn cổ họng gọi Cố Hàm Giang ở đường cái đối diện.Cố Hàm Giang nghe thấy bèn liếc nhìn qua, thấy Tạ Miêu cũng ở đó, anh băng qua đường cái đi đến trước mặt ba người, “Sao mọi người lại đến thị trấn vậy?”“Đến đưa cơm cho Kiến Hoa.” Tạ Miêu nói, giọng điệu có chút bực dọc.Cố Hàm Giang nhất thời không hiểu ra được, rũ rũ mắt hỏi cô, “Em ấy thi được chứ?”“Cũng được.”“Các cậu chuẩn bị về à?”“Ừ.”Liên tiếp vài câu hỏi Tạ Miêu đều trả lời cụt ngủn, rốt cuộc Cố Hàm Giang đã nhận ra chỗ bất thường.Anh nhíu mày, đưa tay rẽ mái ngố mỏng của Tạ Miêu, sau đó sờ tay lên trán cô.Ấn tượng cô gái ngã vào lòng anh lần đó quá sâu sắc, đến nỗi có chút gió nổi lên thôi, anh cũng sợ cô lại bị bệnh.Cái duỗi tay này của Cố Hàm Giang suýt dọa cho Tạ Miêu điêu đứng.Cô vội lách đầu tránh đi, “Anh làm gì thế?”Thế nhưng Cố Hàm Giang đã sờ được, lông mày nhíu càng chặt hơn, “Có sốt đâu?”Tạ Miêu ứ nghẹn, “Trời nóng hừng hực, có anh mới sốt ấy!”“Thế là bị cảm nắng hả?”Cố Hàm Giang chẳng nghĩ ngợi gì, tóm lấy cánh tay cô rồi đi, “Đi, đến bệnh viện.”Tạ Miêu ngẩn tò te.Gặp mặt mới nói được vài câu, tại sao cô phải đến bệnh viện rồi?Đến cả Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung cũng sững sờ, “Gì thế, chị em đâu có bệnh, anh Hàm Giang bị nhầm hả?”Cố Hàm Giang nghe thế, lại quay đầu đánh giá lại Tạ Miêu, “Em không bệnh ư?”Giọng điệu ngờ vực như vậy, khiến Tạ Miêu không kìm được trợn mắt dữ tợn, “Con mắt nào của anh thấy em bị bệnh hả?”Nói xong bỗng cô lại cảm thấy ba chữ “em bị bệnh” này hình như lạ lạ, bèn dùng sức gạt tay đối phương ra, “Anh bỏ ra!”Lúc cô trừng mắt với người khác có chút hung dữ, nói chuyện cũng rất có lực, không giống với bị bệnh.Cố Hàm Giang thả tay ra, cuối cùng cũng yên tâm, nhưng nghĩ lại sự lo lắng vừa rồi của mình, tự dưng anh không biết nên nói gì nữa..


Bình Luận (0)
Comment