Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 215



Cục diện nhất thời có chút lúng túng, sau đó vẫn là Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung bước đến lên tiếng phá vỡ sự ngột ngạt.

“Anh Hàm Giang muốn đi đâu hả? Về Bắc Kinh ư?” Tạ Kiến Trung không hề che giấu sự tò mò.

“Không phải.

” Cố Hàm Giang lắc đầu, “Đến nhà cô ở tỉnh.

”“Đi tỉnh ư?”Tạ Miêu nói xong mới phát hiện giọng điệu của mình quá mức ngạc nhiên, bèn bổ sung thêm một câu, “Là cô có chồng làm phiên dịch và còn giúp chúng ta ghi âm băng ấy hả?”“Ừ.


” Cố Hàm Giang nói, “Anh vừa mới nhận tin, cô bảo đến ở vài ngày.

”Nói đến đây, anh bỗng dưng dừng lại, cứ như là đang khai báo với Tạ Miêu vậy, anh trầm giọng nói, “Nhiều nhất là 10 ngày anh sẽ về lại.

”Ánh mắt của chàng trai nghiêm túc, hơn nữa giọng nói của anh còn mang một chút dịu dàng khi nói câu này.

Tạ Miêu nghe vậy, nhớ đến suy đoán và sực bực tức không tên trước đó của mình, gò má cô bỗng nổi lên một tầng hồng phấn.

Ngày hôm sau sau khi Cố Hàm Giang lên đường đi tỉnh, kì thi vào cấp ba của Tạ Kiến Hoa cũng kết thúc.

Cậu về nhà vứt cặp sách lên giường, bắt đầu nhảy cẫng lên.

Cậu hẹn một số bạn bè thường chơi chung với nhau, không phải tắm thì là mò cá, hận không thể ngâm mình trong hồ nước cả mùa hè.

So với anh trai, Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung còn làm bài tập hè thì khổ sở hơn nhiều.

Hai anh em lòng đầy ngưỡng mộ, khao khát thời gian tua nhanh hơn một chút, ngày mai mình cũng hoàn thành kỳ thi vào cấp ba, sau đó buông xuôi tất thảy.

Nhưng người ngày đêm đốc thúc bọn chúng học đã sắp không còn nhiều thời gian để chăm chăm vào chúng nữa.

Vào cái hôm trường trung học thứ hai của thành phố kiểm tra cuối kì xong, giáo viên của các lớp đã giáng một đòn phủ đầu lên các em học sinh vừa mới thở phào nhẹ nhõm.


Vì đề chuẩn bị cho cuộc thi học sinh giỏi bắt đầu sau khi nhập học vào mùa thu, tất cả học sinh các lớp bồi dưỡng đều khai giảng trước gần một tháng.

Biểu cảm của những học sinh đang chuẩn bị nghênh đón kì nghỉ hè tươi đẹp lúc đó liền xuất hiện sự biến hóa hai thái cực nghiêm trọng.

Những học sinh ngoan luôn hăng hái gấp trăm lần sau kì thi cứ như bị sét đánh, đứa nào đứa nấy đau thương như cha mẹ mất.

Còn những học sinh hư lẽ ra phải tức giận thì lại lưng lưng mãi thôi, vui đến mức như thầy nói nghỉ hè không có bài tập vậy.

Ở kiếp trước, Tạ Miêu cũng học bù vào năm ba cấp ba, thậm chí kì nghỉ đông phải qua năm mới mới được nghỉ một tuần, thế nên khả năng chấp nhận chuyện này cũng dễ hơn người khác.

Vào ngày trở lại trường, cô trực tiếp mang theo quần áo và đồ dùng vệ sinh đi cùng, sau đó về phòng cất dọn đồ, rồi mới đi xem điểm.

Hai tờ giấy màu đò đã được dán trên bức tường của tòa nhà nhỏ ba tầng ở phía Bắc của sân tập, một tờ là top 100 toàn khối, một tờ là từ 101 đến 200.

Vô số cái đầu chen chúc trước bảng, Tạ Miêu còn chưa tiến tới gần đã nghe tên của mình trong tiếng bàn tán.

“Tạ Miêu này ghê gớm thế? Tớ còn tưởng rằng trước đó đều do học sinh lớp 10/2 đồn lung tung cơ.

”“Chắc chắn là ghê gớm rồi, nếu không thì cũng chẳng chuyển trường khi sắp đến thi cuối kì, đã thế vừa đến còn được học hai lớp bồi dưỡng.

”“Nhưng dù có ghê tới mức nào cũng không thể thi bằng với Triển Bằng chứ? Triển Bằng là thủ khoa kì tuyển sinh cấp ba và kì thi toàn diện đó…”Thân người Tạ Miêu cao, nghe thế bèn ngẩng đầu, không cần phí sức cũng có thể tìm được tên của mình ở vị trí thứ hai trên bảng đỏ.


Nhưng đến cả cô cũng cảm thấy bất ngờ là, trước tên của cô cũng viết số 1.

Cô xếp cùng hạng nhất với Triển Bằng, người luôn ngồi vững trên vị trí số một trong lớp!Cũng có nghĩa là, hiện tại cô đã có thực lực giành hạng nhất toàn thành phố.

Từ lúc xuyên không đến nay, đến thời khắc này, Tạ Miêu mới thật sự ý thức được, cô sớm đã không còn là học sinh dốt của kiếp trước nữa.

Tâm trạng của Tạ Miêu có chút phức tạp, lúc này cô gái đứng phía trước cô không xa đột nhiên nhắc đến Phùng Lệ Hoa.

“Lần này Phùng Lệ Hoa thi cử kiểu gì thế nhỉ? Thứ hạng loại ra khỏi top 30 toàn khối rồi.

Cậu xem điểm toán và vật lí của cậu ấy còn kém hơn bài kiểm tra giữa kì nữa, không biết đã thụt lùi bao nhiêu, đến cả tiếng Anh cũng không vượt qua được Tạ Miêu mới đến của lớp 10/2 kia.

”Một bạn nữ lớp 10/9 bên cạnh nghe thế, không kìm được nói, “Phùng Lệ Hoa học hai môn bồi dưỡng là tiếng Anh và hóa học, giờ tự học buổi tối ngày nào cũng phải lên lớp, trở về lại còn phải làm đề.

Thời gian eo hẹp như thế, thành tích giảm xuống một chút là chuyện bình thường thôi.

”“Thế tại sao Triển Bằng không giảm?”Nữ sinh lớp 9 nghẹn họng, “Người, người bình thường có thể so được với Triển Bằng sao?”“Thế tại sao Tạ Miêu lại không giảm?” Đối phương cười lạnh, tiếp tục hỏi, “Tôi đã nghe nói rồi, lúc Tạ Miêu của lớp 10/2 này đến, tiến độ học tụt hẳn hơn một tháng so với chúng ta, cậu ta còn học hai môn bồi dưỡng, thế sao thành tích lại vượt trội thế nhỉ?”.


Bình Luận (0)
Comment