Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 120

Thím Giang tức đến độ vung tay múa chân hành hung con mình một trận, đổ bao tiền cho nó ăn học, mà giờ đến một đứa học sinh tiểu học nó cũng không bằng được, tức c.h.ế.t mất thôi.

Bí thi chi bộ thôn là người khôn khéo, thấy thế thì giật mình: “Đông Tử, con đi thử làm xem, con lớp 9 rồi mà.”

Đông Tử là con trai độc nhất trong nhà, rất được chiều chuộng, nghe gọi đến tên bèn liếc xéo một cái rất mất hứng: “Ba, ba đừng lộn xộn, loại đề toán này khó lắm, con không biết làm, ba không di truyền cho con tí thông minh nào thì đừng có trách con chứ.”

Những thôn dân khác nghe nói thế đều ngạc nhiên ngây ra, một con nhóc ranh mới đi học còn giỏi hơn cả một cậu học sinh lớp 9 ư? Sao lại như thế được nhỉ?

Bí thư chi bộ thôn nhìn sang những đứa trẻ khác, bọn nhỏ đồng loạt lắc đầu, thật sự không biết làm đâu.

Thấy thế, thím Giang liền ngậm miệng, ánh mắt nhìn Lạc Di cũng thay đổi, như nhìn một sinh vật kì quái nào đó.

Con trai thứ ba nhà họ Lạc kia sinh được một đứa nhỏ thông minh, sắp phất lên rồi.

Tâm trạng Lạc Quốc Cường lúc này hết sức phức tạp, Lạc Di cũng là người nhà ông ta, theo lí mà nói, ông ta hẳn nên vui vẻ mới phải, nhưng ông ta lại vẫn không vui nổi.

Trong lúc mọi người đang xúm vào xem, Lạc Di vẫn cứ một vẻ ngoan ngoãn xấu hổ, như là không biết mình vừa đưa ra một vấn đề khó đến thế nào, cũng không biết mọi người ở đây đang chấn động ra sao.

Trông cô lúc này hệt một cô bé con ngây thơ không biết gì.

Nhưng cũng vào lúc này, Lạc Quốc Vinh lại ra vẻ thần bí, móc ra một thứ.

Ánh mắt mọi người đồng loạt sáng lên: “Cái gì đấy? Phiếu công nghiệp à? Ở đâu ra?”

“Hề hề.” Lạc Quốc Vinh chỉ cười cười không chịu nói, vẻ mặt cực kì đắc ý và vênh váo.

Lạc Quốc Cường ghét nhất cái vẻ tiểu nhân đắc chí của chú em mình, bèn lạnh giọng quát lên: “Chú lấy ở đâu ra? Tôi nói chú biết, nếu xuất xứ bất chính thì đừng trách tôi không nể tình thân.”

Lạc Quốc Vinh biết rõ thói cư xử của ông anh mình, cho nên mới cố tình chọc giận ông ta: “Đây là phần thưởng của Tiểu Di, mười phiếu công nghiệp, con gái em giỏi như vậy đó.”

Người xung quanh ồ lên kinh ngạc, ai nấy đều thèm nhỏ dãi trước xấp phiếu công nghiệp kia, tranh nhau nói: “Quốc Vinh, tôi lấy đồ đổi phiếu của chú nhé, tôi muốn mua cái phích nước nóng quá rồi.”

“Quốc Vinh Quốc Vinh, để cho tôi đi, tôi với chú là chỗ anh em thân thiết cơ mà.”

“Quốc Vinh à, cô với mẹ cháu thân nhau nhất, cháu phải để cho cô một phiếu đấy.”

Vì mười phiếu công nghiệp này, tất cả mọi người đều xuất ra mọi cách để tranh đoạt, nhưng phiếu công nghiệp quả thực quá quý giá đối với người nông dân, ai mà không muốn chứ?

Lạc Quốc Vinh cảm thụ được làn sóng nhiệt tình trước nay chưa từng có, ông hớn hở cười cười, vung tay ra hiệu cho mọi người dừng lại: “Được được, đều là chỗ thân quen, không có vấn đề gì hết. Không vội không vội, tôi còn có cái này nữa.”

Ông khom người, nhấc cái túi dưới chân lên, lôi từ trong đó ra mấy thứ, cứ mỗi lần rút tay lại khiến người xung quanh ồ lên kinh ngạc.

Như thể cảm thấy chưa đủ, ông còn cao giọng kể ra: “Một cân thịt ba chỉ, một cân gạo, tối nay làm hết, thái miếng to, kho tàu, không cần ăn dè, nghĩ đến thôi đã thấy hạnh phúc rồi.”

Bình Luận (0)
Comment