Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 121

Những người xung quanh nghe mà thèm ứa nước miếng, ghen tị đến phát bực.

Xem ra con gái cũng có đứa thông minh đấy nhỉ, hay là mình cũng đưa con gái mình đi học xem thế nào?

Lạc Quốc Vinh khoe khoang rạng rỡ mặt mày một phen rồi quay sang phía anh trai mình: “Anh cả, anh hôm nay cũng được bữa ăn chực ngon lành nhờ phúc con gái em, thấy vui chứ?”

Lạc Quốc Cường ghen tị lắm rồi, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài mặt: “Ăn chực cái gì, nói khó nghe thế…”

Lạc Quốc Vinh bĩu môi, quay đầu đi: “Vậy thôi, tối nay anh đừng ăn mấy thứ này.”

Lạc Quốc Cường đã muốn chửi ầm lên trong lòng, mẹ nó chứ, à không đúng, mẹ nó cũng là mẹ mình.

Bà cụ Lạc hay tin vội chạy tới, cùng đi còn có đàn chị em thân thiết trong thôn, một đám bà già tóc hoa râm da nhăn nheo vây quanh cha con Lạc Quốc Vinh.

Ánh mắt bà cụ Lạc như gắn chặt lên miếng thịt, đã lâu chưa được ăn thịt rồi, thèm quá: “Đây thực sự đều là phần thưởng của Lạc Di?”

Sao lần này nó hào phóng thế nhỉ, dám lấy hết ra? Đây tuyệt đối không phải phong cách làm việc của nhà thằng ba.

“Mẹ, mẹ nói gì thế, dù có bán con cũng chả kiếm đâu ra mấy thứ này đâu.” Lạc Quốc Vinh lại thò tay vào trong túi, huênh hoang lấy ra năm xấp vải.

Đây đó lại vang lên tiếng hít hà, trời ơi, năm xấp vải! Chỗ vải đó phải bao nhiêu tiền chứ?

Cô cháu gái nhà họ Lạc này thật đúng là ôm vàng về nhà, đi học mấy hôm liền có thể kiếm được bao nhiêu đồ đắt tiền như thế.

Lạc Di ngại ngùng cười cười, thực ra mấy xấp vải này đều có tì vết, ví dụ như có vệt nhuộm lem hay có vết mốc, nhưng có sao đâu, đều dùng được hết.

Bà cụ Lạc nhìn chòng chọc vào xấp vải, tim đập thình thịch, chỉ muốn giật phắt về tay mình ngay.

Năm xấp vải nhuộm, bà ta đã sắp xếp dùng thế nào cả rồi, cho bà ta một xấp, cho bé cưng Xuân Mai một xấp, con cả một xấp, còn hai xấp vải kia thì cất đi, đợi khi nào nhà có chuyện vui thì dùng.

Lạc Quốc Vinh nhướng mày, cầm xấp vải màu lam đậm đưa tới trước mặt bà ta, lớn tiếng nói: “Mẹ, đây là quà Tiểu Di biếu bà nội cháu nó, thường ngày mẹ đối xử với con gái con rất tệ, đến cả miếng cơm tẻ cũng không muốn cho con bé ăn, nhưng mà vừa có phần thưởng là con bé liền nghĩ tới bà nội ngay, mẹ có thấy lương tâm bị cắn rứt không?”

Cắn cái đầu mày, thằng hỗn hào, bà cụ Lạc vung tay đánh con một cái, biếu bà ta là chuyện đương nhiên, không có bà ta thì làm sao có con ranh đó được.

Lạc Quốc Vinh cười hì hì, né người đi: “Mẹ, con thấy hẳn mẹ nhận miếng vải này cũng ngại nhỉ, chi bằng nhường cho người khác đi…”

Bà cụ Lạc hung tợn giật lấy: “Tao là mẹ mày.”

Thằng ranh hỗn láo chỉ biết chọc tức mẹ nó.

Lần tay lên mảnh vải, mịn quá, bà ta sung sướng nheo mắt.

Đám chị em thân thiết bên cạnh cũng nhao nhao hâm mộ: “Ôi, vải bông dày này, chắc là ấm lắm.”

“Mẹ Quốc Cường à, bà có phúc ghê, có cháu gái mang thịt mang gạo trắng về cho ăn, lại còn có quần áo mới mà mặc, sướng nhất cái thôn này đấy.”

“Thấy bảo Xuân Mai có phúc vận, nhưng mà theo tôi thì Lạc Di cũng không kém đâu.”

“Gì mà không kém, tôi thấy Lạc Di còn mạnh hơn cả Xuân Mai ấy chứ, Xuân Mai có thấy bóng dáng đâu đâu, bà đó, đừng có thiên vị thái quá, đều là cháu ruột cả…”

Bình Luận (0)
Comment