Bà cụ Lạc nghe đến đó, sắc mặt liền thay đổi: “Ai thiên vị? Toàn nói linh tinh, về nhà ăn cơm đi.”
Vừa bước qua cổng, bà cụ Lạc tức thì đòi ngay mấy miếng vải còn lại, Lạc Quốc Vinh không chịu: “Mẹ, mẹ tham vừa chứ, có một mảnh rồi còn muốn lấy tất à? Một mình mẹ mặc năm bộ à? Muốn làm địa chủ một lần cho đã nghiền à?”
Lạc Quốc Cường biến sắc: “Câm mồm, nói lung tung cái gì đấy? Chú không còn bé bỏng gì đâu, đừng có cả ngày…”
Lạc Quốc Vinh thấy vợ mình từ trong nhà đi ra, bèn đưa mắt ra hiệu, hai người hiểu ý nhau ngay.
“Tiểu Thanh, bữa tối mình nấu nhé, gạo thịt này bỏ ra làm cả đi.” Lạc Quốc Vinh cười ha hả, “À đúng rồi, anh cả nói không muốn ăn, kiến quyết không ăn đồ của cháu gái, đừng ai ép anh cả ăn kẻo xấu hổ, cơm tối không cần nấu phần nhà anh cả.”
Lạc Quốc Cường cứng mặt rồi, chị dâu cả trợn to mắt như không tin nổi, đôi song sinh càng sốt ruột cuống lên: “Cha mẹ cháu không ăn nhưng chúng cháu có ăn mà, chú ba, chú đừng để ý lời hai ông bà đó, ổng lớn rồi mà chẳng biết điều gì.”
Vợ chồng Lạc Quốc Cường nghẹn họng, nuôi không hai thằng ranh này rồi sao?
Cơm tối gồm có khoai tây xào, thịt kho tàu với cơm gạo tẻ, cả nhà họ Lạc đều ăn rất vui sướng.
Bát cơm với từng hạt trong trong căng đầy, chan nước kho thấm đượm mùi thịt, một miếng lại một miếng, ngon muốn nuốt luôn lưỡi.
Mỗi người được chia bốn miếng thịt kho tàu, đám nhỏ ăn vô cùng vui vẻ.
Chỉ có hai vợ chồng Lạc Quốc Cường không có phần, đành trơ mắt nhìn, miệng gặm bánh màn thầu làm bằng bột ngô, khô như muốn cào xước họng.
Lạc Quốc Cường còn có thể nhẫn nhịn, nhưng dâu lớn nhà họ Lạc ngửi mùi thịt thơm ngào ngạt, nước miếng ứa đầy miệng rồi, mắt nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát con trai đầy khát vọng, chỉ trông mong có đứa nào cho mình một miếng.
Đã mấy tháng không được ăn thịt rồi, thèm c.h.ế.t mất.
Nhưng hai thằng con ăn hăng say như thể linh hồn cũng bay lên trời rồi, đâu còn nhòm ngó gì đến cha mẹ nữa.
Bà cụ Lạc thực ra cũng muốn cho con trai cả một miếng, nhưng bà ta vừa mở miệng, Lạc Quốc Vinh đã vươn đũa tính gắp thịt trong bát bà ta, khiến bà ta sốt ruột, chỉ chăm chú bảo vệ bát cơm.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lạc Quốc Vinh đặt bát xuống, kéo vợ con về phòng: “Hôm nay nhà này đã cống hiến rất nhiều, cho nên mọi người chia nhau rửa bát đi nhé.”
Bà cụ Lạc vội gọi con trai lại: “Thằng ba, ngồi xuống, mẹ muốn hỏi cái này.”
Lạc Quốc Vinh ợ lên một tiếng rồi ngáp dài: “Căng da bụng chùng da mắt, có gì để mai hẵng nói đi mẹ.”
Ông nhanh nhẹn đóng cửa phòng lại, nhốt hết những ồn ào bên ngoài, bốn người nhìn nhau, cùng cười rộ lên.
Hôm sau, bà cụ Lạc còn chưa kịp tìm cách lấy nốt những xấp vải kia từ tay con thứ ba thì trong thôn đã truyền khắp những tin tức xấu, chẳng mấy chốc đã đến tai bà ta.
Có người nói bà ta bất công, có người lại chê cười bà ta già rồi lẩm cẩm, lại có người cười bà ta mù mở, cũng có người trào phúng bà ta xử sự bất công, nói chung là tiếng xấu gì cũng có.
Trước đây mọi người đều biết những chuyện này, nhưng không muốn nói ra, vì nói ra thì sẽ dẫn đến mích lòng người ta, lần này chẳng biết vì sao, tất cả mọi người đều rôm rả bàn chuyện xấu nhà họ Lạc.