Thậm chí còn có người nói Lạc Quốc Cường là loại người giả dối, ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, đối xử cực kì hà khắc với anh em trong nhà, chỉ biết lợi dụng mẹ mình hút m.á.u các em mà thôi.
Cái lợi đều về ông ta, cái hại thì các em nhận hết, tiếng lành ông ta hưởng, tiếng xấu các em gánh.
Người hai mặt như thế thật đáng sợ, và càng không đáng tin tưởng, lần sau tuyển cử nhất định phải đuổi đội trưởng này xuống, chọn một người khác lên thay.
Lời đồn càng lúc càng khoa trương, đợi đến khi đương sự biết thì nó đã truyền đi khắp chốn, ngay cả những thôn kế bên cũng đã nghe nói tới, Lạc Quốc Cường sôi sục trong lòng, giận mà không làm gì được.
Bà cụ Lạc tức điên lên, chửi mắng mấy người nhắc tới chuyện này nhiều nhất, người ta chỉ nói một câu: “Nói có sai đâu, bà lại lựa chọn ra mặt làm người xấu, thằng cả nhà bà lại núp sau lưng bà đấy thôi, bà đó, trông thì tưởng khôn ngoan lắm, thực ra rất dại, vì thằng cả mà xích mích với cả thằng hai thằng ba, có đáng không?”
Bà cụ Lạc tái mặt, nhưng thận trọng ngẫm lại cũng cảm thấy, hình như người ta nói đúng…
Có chuyện gì không tốt đều sẽ do bà ta đứng ra, nhà thằng ba cũng do bà ta dốc sức chèn ép…
Dừng, dừng ngay, bà ta vội vã lắc đầu, xua đi những ý nghĩ kì quái nọ, bất kể thế nào cũng không thể tiếp tục nghĩ nữa.
Bà ta đã có thói quen che chở cho nhà con cả, bởi vì ngày sau muốn vợ chồng con cái nó chăm mình lúc già yếu.
“Quốc Cường nhà tôi rất giỏi, Xuân Mai nhà tôi còn là người có phúc vận cơ đấy, có thể vượng cả nhà.”
Bà cụ Kiều cũng là một người chua ngoa đáo để, bà ta liên tiếp sinh năm đứa con trai, sống trong thôn này không cần sợ bất cứ ai, lúc này, bà ta nhìn bà cụ Lạc, cười khẩy: “Thế á? Sao tôi cứ cảm thấy Lạc Di nhà bà mới là đứa có tiền đồ nhất, Xuân Mai từng được thưởng cái gì rồi? Có giấy khen không? Có phần thưởng không?”
Bà cụ Lạc ngớ người, lắp bắp nói: “Nó… Nó nhặt được nấm ăn, nhặt được cá…”
Bà ta đã cực lực bênh vực cháu gái cưng, nhưng lại không có cơ sở nên giọng điệu trở nên nhút nhát hẳn.
Bà cụ Kiều hừ một tiếng: “Lại chẳng đáng mấy hào, Lạc Di đi thi một chuyến là kiếm về 10 phiếu công nghiệp, gạo thịt vải vóc đều có, tất cả đều là những thứ có tiền cũng không mua được.”
Bà cụ Lạc tức lên: “Tôi thèm vào! Tôi đây chỉ thích ăn cá đấy.”
Bà cụ Kiều lập tức nở nụ cười: “Vậy đưa miếng vải kia cho tôi, tôi cho bà ba hào, chúng ta là chỗ chị em mấy chục năm qua, bà cũng biết con người tôi thế nào mà, tôi không có ý xấu, đừng chấp nhặt với tôi nhé.”
Vì một xấp vải, bà ta cũng coi như dốc hết sức.
Bà cụ Lạc nghẹn lời.
Không để ý người ta đã sa sầm mặt, bà cụ Kiều lấy tiền ra, đếm đếm rồi tính nhét vào tay bà cụ Lạc như muốn cưỡng chế bà ta bán vải, miệng còn lầm bầm: “Bà nói nghe coi có phải hai chị em nó khắc nhau không, Xuân Mai vừa đi khỏi nhà, Lạc Di liền đột nhiên giỏi hẳn lên.”
Bà cụ Lạc giật thót người, không nói còn không nhận ra, vừa nói liền khiến bà ta tỉnh táo hẳn, có khi nào đúng là như vậy không?
Nhưng bà ta vẫn rất cứng miệng cãi: “Đấy là mê tín dị đoan…”
Bà cụ Kiều liếc xéo một cái, người của thế hệ bọn họ ai mà chẳng mê tín, chẳng qua chỉ lén lút, không dám công khai trước mặt người khác thôi.