“Sau này tử tế với con bé Lạc Di một chút đi, không thiệt đâu.”
Bà cụ Lạc nghiến răng: “Tôi sẽ bắt nó nghỉ học.”
Chèn ép con ranh đó thì sẽ không ai gây trở ngại cho tiền đồ cháu gái yêu của bà ta được nữa.
Bà cụ Kiều lắc đầu, người này bất công thái quá rồi: “Thôi đi bà, lãnh đạo huyện người ta còn đang mong con bé đại diện huyện đi giành vinh quang về, bà mà dám chống đối lãnh đạo huyện, bà có tin cái ghế đội trưởng của Quốc Cường bị người ta đá đổ luôn không?”
Bà cụ Lạc tức trợn mắt, cách này không được, cách kia cũng không xong, vậy phải làm sao: “Làm sao bây giờ? Tôi đã nhờ lão thầy mù xem số cho Xuân Mai, ổng nói con bé có mệnh phú quý, là quý nhân phúc thọ song toàn nhà tôi mà.”
Bà ta chỉ nhớ nhờ người tính số mệnh cho con cháu nhà con trai cả, còn về Lạc Di, bà ta chưa bao giờ để bụng.
Bà cụ Kiều nhìn bà ta một cái, nói vu vơ: “Thì cho ở riêng đi, không phải một nhà nữa thì không gây trở ngại được cho nhau, thế thôi.
“Không được.”
Bà cụ Lạc lập tức bác bỏ không cần suy nghĩ, “Cho chúng nó ở riêng rồi, thằng ba sẽ không nghe lời tôi nữa.”
Các con ở riêng, quyền uy của bà ta trong cái nhà này làm sao còn giữ được, như vậy thì an hưởng tuổi già thế nào đây? Làm thế nào để người nhà tiếp tục nghe lời bà ta nữa?
Bà cụ Kiều cười ha hả: “Nói cứ như là bây giờ nó nghe lời bà lắm vậy.”
Bà cụ Lạc cứng họng.
Bà Kiều nhét tiền vào tay bà ta: “Không ở riêng cũng được, chỉ cần đối xử công bằng là ổn rồi, cái gì Xuân Mai có thì Lạc Di cũng phải có, như thế chẳng phải ổn thỏa rồi sao?”
Chính bà cụ Kiều cũng cư xử rất thiên vị, nhưng đối tượng bà ta thiên vị chính là cháu trưởng, người gánh vác việc lớn trong nhà sau này, không giống bà bạn đây, lại đi thiên vị một đứa cháu gái, thật không sao hiểu nổi.
Bà cụ Lạc tức anh ách cả bụng, Lạc Di nó xứng sao? Cái thứ do Ngô Tiểu Thanh sinh ra thì có thể là thứ tốt sao: “Không bao giờ.”
Bà ta vùng tay ra, tiền vung vãi xuống đất: “Đừng để tôi nghe được những lời nhảm nhí đó nữa, hừ.”
Bà ta quay đầu bước đi, không biết rằng bà cụ Kiều vừa bĩu môi sau lưng mình một cái, cúi đầu nhặt tiền rồi lại lần sờ hai tờ phiếu công nghiệp trong túi áo, hào hứng ra ngõ tìm các chị em bạn già buôn chuyện, thêm mắm dặm muối cho sự bất công của bà cụ Lạc để chuyện lan đi khắp nơi.
Lạc Quốc Cường mấy ngày này cũng không được sống yên, đi tới đâu, người ta cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt là lạ.
Ánh mắt ấy không còn sự tôn trọng kính nể như dĩ vãng mà chỉ toàn khinh thường, bất mãn, hoặc nhìn tò mò xem trò vui.
Lòng Lạc Quốc Cường lúc này uất nghẹn không chịu nổi, rất muốn được biện giải cho bản thân, nhưng người ta lại chẳng nói trước mặt ông ta nên không thể đi tới mà phủ nhận được.
Dâu cả nhà họ Lạc, vợ Lạc Quốc Cường thiếu kiên nhẫn hơn, bà ta hung hăng đi gây gổ đánh người ta một trận, bị đánh mặt mũi bầm dập, về nhà tố cáo với chồng lại bị chồng mắng cho một phen.
Lạc Quốc Cường là đội trưởng, vợ ông ta sao có thể chủ động đi đánh nhau với người dân trong thôn như thế được?
Thấy tình thế ngày càng nghiêm trọng, bà cụ Lạc tức phát uất, hạ quyết tâm, buộc Lạc Quốc Vinh đi ra làm sáng tỏ chuyện này, hòng cứu vãn danh dự nhà mình, cụ thể là danh dự của con cả và chính bà ta.