Lạc Quốc Vinh nhanh nhảu đồng ý rồi, nhưng đi ra ngoài lại nói như thể mẹ mình dùng d.a.o gí vào cổ ép mình thanh minh cho anh trai, ông không muốn c.h.ế.t nên đành phải nhận lời.
Và thế là, lần này thì bà cụ Lạc có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch được vết nhơ ấy, đồng thời chính Lạc Quốc Cường cũng bị mang tiếng lây.
Mẹ mình ép bức em ruột mình như vậy, bản thân thật sự không biết gì sao? Hay là chỉ giả vờ không biết?
Nếu thật sự không biết thì chỉ chứng tỏ một điều, năng lực của ông ta quá kém.
Nếu giả vờ không biết, vậy tức là nhân phẩm quá kém.
Bất kể là thế nào, Lạc Quốc Cường đều mang tiếng xấu. Trước còn có người đứng ra chắn tai chắn tiếng giùm ông ta, ông ta núp sau lưng là được, nhưng hiện tại không làm thế được, bởi tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm từng cử động của ông ta, làm gì cũng bị người ta soi xét từng chi tiết và phân tích.
Tình thế ngày càng bết bát, lại sắp đến năm mới rồi, Lạc Quốc Cường nóng ruột bồn chồn, không biết nên hóa giải tình huống này thế nào.
Điều khiến ông ta càng suy sụp hơn nữa là lãnh đạo công xã đã gọi ông ta lên, nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn đến nỗi ông ta sởn da gà, mãi mới dám hỏi: “Chủ nhiệm, có… có chuyện gì ạ?”
Lãnh đạo nghiêm mặt bảo: “Đồng chí là đội trưởng đội sản xuất thôn Lạc Gia, là cán bộ, mà cán bộ thì phải làm gương tốt cho dân, danh tiếng phải trong sạch, như thế mới khiến người ta phục và nghe theo chỉ đạo.”
Giọng điệu lãnh đạo rất dửng dưng, nhưng sự bất mãn trong đó vẫn khiến Lạc Quốc Cường run lên: “Vâng vâng, ngài nói rất đúng ạ.”
Lãnh đạo lại chỉ cho một câu: “Xử lí cho tốt chuyện nhà thì mới làm việc nước được, gia đình hòa hợp thì mọi chuyện đều thuận lợi.”
Lạc Quốc Cường thật muốn khóc tại chỗ, chuyện đó đã truyền tới tận tai lãnh đạo rồi sao? Là đứa nào, đứa nào thiếu đạo đức đến thế?
“Nhà chúng tôi rất hòa hợp ạ, con cháu hiếu thảo với người trên, bảo vệ người dưới, tình cảm anh em cũng gắn bó…”
Ông ta cực lực che giấu, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, miệng lắp bắp tự biên tự diễn nhưng thực chất quá chột dạ nên giọng càng lúc càng nhỏ.
Lãnh đạo công xã nheo mắt nhìn ông ta một cái, đồng chí này không được rồi, tính tình không thành thật, tác phong cũng không nghiêm chỉnh, vốn còn muốn đề đạt đi lên, nhưng hiện giờ xem ra vẫn nên để ở cơ sở tiếp tục rèn luyện thôi.
“Thật à? Sao tôi lại nghe người ta nói đồng chí dựa vào mẹ hút m.á.u các em để làm lợi cho mình? Đây là xã hội mới, tác phong đó không ổn đâu.”
Tội danh này thật quá khó nghe, đủ để hủy hoại toàn bộ tiền đồ chính trị của một người.
Lạc Quốc Cường một lòng một dạ muốn bò lên trên, lại không biết cơ hội mà ông ta mong ngóng bao lâu vừa mới vuột qua tay.
“Không hề, tuyệt đối không có chuyện đó, đều là lời đồn bậy, tôi…” Lạc Quốc Cường nóng ruột đến sắp khóc rồi, ông ta cố sức giải vây cho mình, “Tôi đúng là có hơi nghiêm khắc một chút trong việc quản lí thôn dân ở cơ sở, cho nên có người không hài lòng, thừa cơ trả thù, chứ ba anh em chúng tôi vẫn rất hòa thuận.”
Lãnh đạo công xã không nói gì, chỉ phất phất tay, Lạc Quốc Cường run rẩy rời khỏi đó.
Cửa vừa đóng lại, chân ông ta đã nhũn ra, đứng không nổi, phải tựa vào tường quệt mồ hôi, bấy giờ mới phát hiện lưng áo đã ướt đẫm.