Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 126

Chuyện này đã bị làm to lên rồi, phải xử lí sao đây?

Ông ta bắt đầu suy tính, ngẫm nghĩ hồi lâu mới rẽ sang phòng tổng hợp tìm người quen: “Cán bộ Tưởng, gần trưa rồi, chúng ta ra tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa đi.”

Cán bộ Tưởng có mối quan hệ khá tốt với Lạc Quốc Cường, thấy sắc mặt ông ta không ổn liền biết có chuyện.

Tiệm cơm quốc doanh, Lạc Quốc Cường gọi một đĩa thịt kho tàu, một phần cá kho, một đĩa trứng đúc thịt băm, coi như dốc túi mời khách.

Quả nhiên, cán bộ Tưởng nhìn bàn cơm, sắc mặt giãn ra, trò chuyện cũng cởi mở hơn.

Ăn được nửa chừng, bầu không khí đã trở nên thân thiện, Lạc Quốc Cường mới nhẹ giọng tìm hiểu: “Có ai ở sau lưng chơi tôi à?”

Lẽ nào ông ta đang vướng đường ai? Không phải chứ.

Theo lí mà nói, chút chuyện này không thể bị thổi lớn đến như vậy, chắc chắn phải có người đứng đằng sau thúc đẩy.

Cán bộ Tưởng gắp một miếng thịt kho tàu, nhồm nhoàm nhai: “Không ngoài người thôn ông, ông đã có xích mích với ai, trong lòng hẳn cũng biết rõ.”

“Tôi thì có thể có xích mích với ai…” Lạc Quốc Cường xưa nay luôn biết lối cư xử sao cho được lòng người, lại có giao thiệp rộng, gặp ai cũng niềm nở, tự thấy mình không có kẻ thù mới phải.

Chợt ông ta khựng lại, trong đầu lóe lên một cái tên: “Chẳng lẽ là chú ba nhà tôi?”

Cán bộ Tưởng cũng từng gặp Lạc Quốc Vinh, người này đầu óc khá lanh lợi, nhưng hơi thiên về láu cá lưu manh hơn là người làm việc đàng hoàng.

“Chú ba nhà ông mà có năng lực này, ông còn có thể ngồi vững đến giờ sao? Có mà đã sớm bị người ta cưa ghế rồi.”

Không phải ông ta khinh thường Lạc Quốc Vinh mà người này đã từng bị chèn ép suốt mấy chục năm mà chưa hề có năng lực phản kháng, đời này cũng chỉ vậy mà thôi.

Mối nghi ngờ trong lòng Lạc Quốc Cường tan đi, cũng phỉa, chú ba không có bản lĩnh ấy, cùng lắm cũng chỉ có thể ồn ào trong thôn được vài câu, không gây nên được sóng gió gì.

“Vậy là ai nhỉ?”

Cán bộ Tưởng nể tình Lạc Quốc Cường dốc túi đãi bữa thịnh soạn này, bèn gợi ý một chút: “Là ai không quan trọng, quan trọng là vấn đề này nên giải quyết thế nào, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ ông sẽ sớm bị đá xuống đấy, mau xử lí gọn gàng đi.”

Lạc Quốc Cường sa sầm mặt lại, khó khăn lắm mới trèo lên được chức đội trưởng, không thể bị người ta cho rớt đài như vậy được.

“Tôi biết rồi, cảm ơn ông, có tin gì mới thì báo cho tôi biết với nhé.”

Dọc đường về, Lạc Quốc Cường suy tư tỉ mỉ mọi mặt, cuối cùng hạ quyết tâm.

Vừa về tới nhà, ông ta đã vào buồng tìm mẹ: “Mẹ à, hay là nhà ta ở riêng đi.”

Bà cụ Lạc đang mải nghĩ tối nay ăn gì, tay vội vàng lấy đồ ăn ra chuẩn bị, nghe con cả nói thế liền trợn to mắt, không thể tin nổi: “Con nói cái gì? Ở riêng?”

Ai nói ở riêng cũng đều có khả năng, nhưng chỉ có thằng cả không thể nào tự dưng nói thế, bởi vì nó mới là người được lợi nhiều nhất, điều này bà ta cũng biết.

Lạc Quốc Cường không muốn tách ra ở riêng, nhưng ông ta còn cách nào nữa đâu: “Anh em chúng con lớn cả rồi, cây lớn phân cành, cũng nên ở riêng đi thôi, con không muốn bị người ta chỉ trỏ, nói con hút m.á.u em mình ăn sung mặc sướng.”

Bà cụ Lạc lập tức biến sắc, nổi giận đùng đùng bước ra ngoài: “Đứa nào dám nói vậy? Để mẹ tới tận nhà hỏi xem.”

Lạc Quốc Cường khẽ thở dài một tiếng: “Là lãnh đạo công xã nói.”

Bình Luận (0)
Comment