Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 129

“Thôi ngay, tôi đã quyết định rồi, hôm nay mời các bô lão tới là để làm chứng cho nhà tôi.”

“Tôi muốn thế này, tách nhà thằng út ra ở riêng, bên cạnh trạm xá có một gian nhà bỏ hoang đúng không? Nhà chúng tôi chi tiền mua lại, phân cho nhà thằng ba.”

Nếu đã tách ra thì đuổi đi xa hẳn đi, để tránh Lạc Di không đi xa quá lại chèn ép mệnh vận của Xuân Mai.

Một căn nhà dột nát thì đáng mấy đồng? Thôi cứ cho nó để đuổi đi cho khuất mắt, Lạc Quốc Cường là đội trưởng, việc này không khó làm.

Hai đứa cháu nhà thằng cả cũng đang lớn rồi, vài năm nữa là đủ tuổi lấy vợ sinh con, cũng cần thêm phòng riêng, nhà thằng ba ra riêng, vừa lúc có hai gian phòng trống.

Các bô lão đồng loạt nhíu mày, đó là căn nhà của một hộ tuyệt hậu, đổ nát lại khuất nẻo, người trong thôn chẳng ai để mắt.

Lạc Quốc Vinh tỏ vẻ tức giận, nhảy dựng lên: “Mẹ, giữa mùa đông mà mẹ muốn đuổi cả nhà con ra ngoài? Lại còn đuổi ra cái nhà hoang cũ đấy? Lòng mẹ độc ác quá rồi, làm thế khác nào đẩy cả nhà con vào chỗ chết?”

Bà cụ Lạc tức giận đến độ gân xanh trên trán giật lia lịa, bà ta bóp trán, đè lửa giận xuống: “Nhà đó tuy cũ nhưng sửa lại một chút cũng ở tạm được, Quốc Cường sẽ phụ trách sửa sang lại tốt, đồ đạc trong nhà chúng mày đều có thể mang đi hết.”

Bà ta tự thấy mình làm thế đã là rất công tâm, nhưng Lạc Quốc Vinh vẫn không hài lòng: “Chỉ có thế? Không chia tiền? Không chia gà? Không chia lương thực? Nồi niêu xoong chảo bát đũa cũng không chia?”

Ngô Tiểu Thanh tỏ vẻ kinh ngạc ra mặt: “Mẹ, mẹ lại muốn giúp anh cả hút m.á.u chúng con, chẳng trách người ta đều nói mẹ bất công đến phát rồ rồi…”

Vừa nghe tới hai chữ ‘hút máu’ này, đầu Lạc Quốc Cường như ong lên từng đợt, ông ta vội vàng nói: “Mẹ còn chưa nói xong, chú thím đừng nóng vội.”

Lạc Quốc Cường quay sang đưa mắt ra hiệu cho bà cụ Lạc, bà ta mới hậm hực miễn cưỡng nói: “Trong nhà chỉ có 89 đồng, cả cái nhà này ăn uống gì cũng đều phải bỏ tiền, bọn nhỏ đi học cũng cần tiền, cho nên không tiết kiệm được mấy đồng, vầy đi, chia làm bốn phần, cho chúng mày 22 đồng. Gà thì… cho 3 con.”

Chia chác thế này thật chẳng khác nào cắt thịt bà ta, đau lòng c.h.ế.t mất.

Cho nên bà ta muốn kiếm chỗ bù lại: “Dù ra riêng nhưng mày vẫn là con trai tao, mỗi tháng phải đưa tao tiền dưỡng lão, hai đồng một tháng.”

Lạc Quốc Vinh tức giận muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Chỉ có 89 đồng? Mẹ, mẹ đừng lừa con làm gì, con lại không đần độn như anh hai, trong nhà tối thiểu cũng phải có 300.”

Anh hai của Lạc Quốc Vinh đang yên lặng ngồi nghe, chợt cảm thấy mình bị kéo vào làm nền.

Bà cụ Lạc nổi trận lôi đình, chỉ giỏi moi tiền của nhà! Đấy là tiền để dành cho cháu trai cháu gái con nhà thằng cả sau này dựng vợ gả chồng.

“Tin hay không tùy mày, dù sao thì tao cũng chỉ lấy ra được ngần ấy.”

Sắc mặt Lạc Quốc Vinh thay đổi liên tục, mấy vị bô lão ngồi bên thấy thế, chỉ sợ hai bên làm căng, bèn vội góp lời hòa giải.

Khuyên bảo hồi lâu, Lạc Quốc Vinh mới ra vẻ hậm hực nhượng bộ: “Mẹ là mẹ con, mẹ nói sao thì là vậy, con nghe lời mẹ lần này, dù không ăn không uống cũng phải nộp lên báo hiếu, có trách thì trách con đây trời sinh đã hiếu thảo quá, không thay đổi được.”

Bà cụ Lạc bị xỉa xói một hồi, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm, trời sinh hiếu thảo? Hừ.

Bình Luận (0)
Comment