Thật không uổng công cô tốn bao tâm tư, bỏ ra bao nhiêu phiếu công nghiệp quý giá.
Một đêm không ngủ, bà cụ Lạc trông tiều tụy hẳn, vành mắt lờ mờ thâm, sắc mặt đặc biệt tăm tối.
Ông ba là người có địa vị cao nhất trong dòng tộc họ Lạc ở thôn này, cũng là người cao tuổi có uy vọng cao nhất, thấy con cháu đến đông đủ mới cất tiếng hỏi: “Gọi chúng tôi tới đây có việc gì không?”
Bà cụ Lạc nói với vẻ không cam lòng lắm: “Tôi muốn cho con tôi ra riêng.”
Nói hết câu, bà ta chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Câu nói đó hệt như một tiếng sét đánh ngang tai, người nhà họ Lạc đều choáng váng, sắc mặt thay đổi.
Lạc Quốc Vinh hơi nhếch khóe miệng, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.
Mấy cụ già đều chau mày lộ vẻ không hài lòng: “Mẹ Quốc Cường, bà phải nghĩ cho kĩ, thôn chúng ta chưa có tiền lệ này bao giờ.”
“Không thể tách ra ở riêng, tôi cho rằng nhà các người nên bàn lại cho kĩ, đừng có phá hỏng lề thói của thôn.”
Bà cụ Lạc rên rẩm thở dài: “Tôi cũng không muốn thế, nhưng thằng ba này quá bất hiếu, lại chỉ biết gây chuyện cho cả nhà…”
Lạc Quốc Vinh lập tức cãi lại: “Mẹ, mẹ lại đổ oan cho con, con chưa làm gì sai đã bị chụp mũ bất hiếu như thế, ai da, mẹ ruột vu oan quả đúng là chuyện khiến người ta đau lòng nhất, thời buổi này lòng người thật đáng sợ…”
Bà cụ Lạc nghe giọng con thứ ba nói đã thấy bực dọc, vì sao nó không thể yên phận nghe lời?
Bà ta lúc này chỉ muốn cho nó một cái tát, nhưng lại không dám, đành trừng mắt nhìn Lạc Quốc Vinh: “Mày không muốn ở riêng?”
Cả ngày lèo nhèo muốn ở riêng, lúc này còn vờ vịt cái gì, được hời còn khoe mẽ à.
“Không ở riêng.” Lạc Quốc Vinh tỏ vẻ kiên quyết, lắc đầu thật mạnh, “Sức khỏe con không tốt, không làm được việc nặng, Tiểu Thanh là một phụ nữ nhu nhược, chỉ có thể làm mấy việc nhẹ nhàng, chúng con không tự nuôi gia đình được, hiện giờ ăn uống sinh hoạt đều theo nếp nhà, đang tốt đẹp, sau này bọn nhỏ nhà con đi học đi làm cũng còn muốn dựa vào nhà ta hỗ trợ nữa cơ mà.”
Ngô Tiểu Thanh nở nụ cười bẽn lẽn: “Bốn miệng ăn nhà chúng em phải dựa vào anh cả nuôi rồi, chị dâu, vất vả cho chị.”
Dâu cả nhà họ Lạc đã choáng váng trước cung cách vô sỉ của vợ chồng nhà này, lửa giận bùng lên: “Không thấy mất mặt à.”
Lạc Quốc Vinh cợt nhả: “Sống thoải mái là được, cần gì mặt mũi chứ.”
Nói năng hệt như một tên vô lại hết ăn lại nằm, mặt dày vô sỉ.
Lạc Quốc Cường tức xám mặt, nếu so trình độ mặt dày, quả thật không ai qua được chú ba.
Chị dâu cả tức đến hổn hển: “Ở riêng, nhất định phải cho ở riêng.”
Lạc Quốc Vinh cười hề hề: “Không ở riêng, nhất định không ở riêng, cứ không ở riêng đấy.”
Vụ này Lạc Quốc Vinh muốn nhấn mạnh thật rõ, không phải chính ông muốn tách ra mà là người trên nhất quyết muốn đẩy gia đình ông đi. Là nhánh trưởng muốn tách ra ở riêng nha.
Ông còn phải sinh hoạt trong thôn này, còn con cái phải nuôi, cho nên không thể trở thành người phá hoại nề nếp của thôn.
Bà cụ Lạc tức đến trợn trắng mắt, nếu không phải năm đó bà ta sinh thằng con thứ ba này ở nhà, có lẽ giờ bà ta đã hoài nghi liệu có phải năm xưa bế nhầm con người khác chăng?