Mọi chi phí đều do Lạc Quốc Cường chi ra, còn trả cho quỹ thôn 10 đồng mua lại căn nhà đó, rồi làm giấy tờ sở hữu nhà cho Lạc Quốc Vinh.
Nói là một gian phòng nhưng thực chất diện tích của nó khá lớn, hơn ba chục mét vuông, Lạc Quốc Vinh nhờ người ngăn thành ba gian nhỏ, còn đắp cái bếp trước nhà, thế là nơi này trông đã giống một căn nhà đầy đủ ‘ngũ tạng’, phơi nắng vài ngày là có thể dọn vào ở.
Người dân trong thôn đều xúm đến xem, đây là hộ gia đình đầu tiên ra riêng ở đây, cho nên ai cũng tò mò, mỗi người nói một cách.
Vợ chồng Lạc Quốc Vinh không để bụng, thể diện có, của cải cũng có, bị tổn hại vài câu lại chẳng mất miếng nào.
Trước mặt bao người, Lạc Quốc Cường vỗ vai em trai, lớn tiếng nói: “Chú ba này, dù đã ở riêng nhưng chúng ta vẫn cứ là anh em, có chuyện gì cứ tới tìm tôi, cái gì có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”
Ông ta muốn diễn cảnh gia đình êm ấm, anh em thân thiết, Lạc Quốc Vinh cũng không muốn trở mặt với nhau, bèn phối hợp diễn một lát.
Người ngoài thấy hai anh em không điên cuồng trở mặt thành thù, không có trò vui gì để xem, cho nên cũng dần mất đi hứng thú.
Tối đó, hơn chục nhân khẩu nhà họ Lạc tụ lại cùng ăn một bữa tối, sau bữa cơm này, ngày mai các nhà sẽ tự nấu riêng.
Bà cụ Lạc vẫn còn bực bội, cho nên chỉ cho cả nhà ăn cháo khoai lang, cháo rất loãng, một bát chỉ có vài hạt gạo, còn lại đều là khoai.
Lạc Di ghét ăn khoai lang lắm, nhưng nghĩ tới những ngày về sau đều không cần phải sống dựa vào thái độ của ai, muốn ăn gì thì ăn, lòng liền rất vui sướng.
Bà cụ Lạc đang tức anh ách đầy bụng, sầm sì cái mặt già nua, nhìn ai cũng thấy chướng mắt.
Ngó qua Lạc Di thấy cô đang cười, bà ta lập tức bốc hỏa: “Lạc Di, ra ở riêng nên mày mừng thế à?”
Bà ta muốn tìm chỗ trút giận, chỉ tiếc lại tìm nhầm người.
Nhìn bà nội hung ác trừng mắt với mình, Lạc Di vẫn hoàn toàn không sợ, cong cong khóe mắt: “Mừng chứ ạ, bởi vì đã tách ra ở riêng đúng như mong muốn của bà, bà vui thì cháu cũng vui, cháu là cháu gái hiếu thảo nhất của bà mà, người cả thôn đều biết.”
Thịt của cô có thể ăn không cần trả lãi sao? Vải của cô có thể dùng không thấy gai người sao? Làm gì có chuyện đó, tất cả đều là các bước chuẩn bị sẵn cho lúc này đấy.
Bà cụ Lạc nghẹn lời.
“Bà nội, cháu về rồi.”
Đó là tiếng của Lạc Xuân Mai, bà cụ Lạc lập tức đặt bát xuống, kích động chạy ra cửa.
“Sao về vào giờ muộn thế này? Đi đường buổi tối không an toàn đâu, lần sau đừng như vậy nhé, bà nội sẽ lo cho cháu lắm đấy…”
Vừa gặp lại cháu gái cưng, trong mắt bà ta chỉ còn lại mình cô nàng, mọi thứ khác đều bị quẳng ra xa.
Lạc Xuân Mai ở nhà cô ruột một thời gian dài, nay mới chịu về, nhà bác cả thấy con gái về cũng rất vui mừng, nhiệt tình kéo vào hỏi thăm không ngớt.
Lạc Xuân Mai trông mập hẳn ra so với trước, đầy đặn lên, có da có thịt, đúng là kiểu mà người lớn tuổi thích nhất, vì trông có phúc.
“Dượng đưa cháu về mà, bà ơi, có gì ăn không ạ?”
Bà cụ Lạc bấy giờ mới nhìn thấy con rể, bèn nhiệt tình đón vào nhà, châm trà rót nước, lăng xăng quanh hai chú cháu hồi lâu.
“Để bà đi nấu mì cho hai dượng cháu nhé, có mì gạo đấy.”